Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ quan sát. Đối phó với những tình huống khác, cô  thể nghĩ  cách, nhưng với bà cụ Lý—một   đáng thương  khó ưa—cô  chẳng    gì.
Lục Trầm  bên cạnh cũng đang lặng lẽ quan sát. Nghe Tần Chiêu Chiêu kể về tính cách của bà Lý,   sớm  đây là một  vô  chính hiệu.
Thế nhưng,  bà lão tóc bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy như thể  đói mấy ngày,   thấy  chút chạnh lòng.
Dù bà  ghê gớm đến  thì cũng là một  . Bà  hai  con trai, nhưng cả hai đều mặc kệ bà, để mặc   ăn Tết một .
Dẫu rằng  câu " đáng thương ắt  chỗ đáng trách", nhưng cảnh tượng  vẫn khiến Lục Trầm  khỏi thương cảm.
Trong khu gia đình công nhân nhà máy dệt, bà Lý giống như một  vô hình.
Ai  thấy bà cũng như thấy ôn thần, tránh còn  kịp.
Bà  tìm ai đó để trò chuyện, nhưng chẳng ai  dây dưa. Bà tự hiểu rõ rằng  ai thích , huống chi là mời đến nhà ăn cơm.
Đã bao lâu  bà   ăn một bữa cơm đông ?
Chính bà cũng  nhớ nữa.
Bữa cơm hôm nay, dù là do bà mặt dày xin ăn, nhưng trong lúc ăn,  Tần Trung và Lý Lệ Hoa chăm sóc, bà  cảm thấy một tia ấm áp hiếm hoi.
Dù bà  rõ, sự quan tâm  chẳng xuất phát từ lòng  gì cả.
Bọn họ chỉ sợ bà xảy  chuyện, sợ liên lụy đến , nên mới ân cần như  mà thôi.
Lúc đầu, bà đến đây cũng chỉ nghĩ đơn giản như thế—ăn no uống đủ  .
 giờ phút , trong lòng bà   chút  nỡ.
Sau khi ăn xong, bà Lý  Tần Trung đỡ đến phòng khách.
Bà  xoa xoa bụng, híp mắt  :
"Chiêu Chiêu , bà thấy dạo  sức khỏe   lắm,  là con khám thử cho bà ?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngẩn ,  đó  chút khó xử:
"Bà Lý,   con   khám cho bà, nhưng với tuổi tác của bà,  nhất vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra tổng thể thì hơn."
Bà Lý  , ánh mắt như   thấu suy nghĩ của cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1147.html.]
"Bà  chứ, trong khu   ai là  sợ bà?
Mọi  sợ bà già ,  ai quản, nếu lỡ bà bám lấy thì phiền phức.
Cái tiếng   bà mang  nhiều năm, ngay cả hai đứa con trai cũng ghét bỏ bà, chẳng buồn đoái hoài.
  ai hiểu nỗi khổ của bà ?"
Bà  thở dài một , giọng  chậm rãi, mang theo chút hoài niệm:
"Chồng bà mất sớm, một  nuôi hai đứa con  dễ dàng gì.
Lúc đó,   ít kẻ  nhắm  góa phụ đơn chiếc như bà. Đêm hôm khuya khoắt, cửa nhà bà từng    gõ   bao nhiêu .
Bà hiểu rõ, nếu  tỏ  yếu đuối, sớm muộn gì cũng  bắt nạt.
Thế là bà tự biến  thành một  đàn bà chanh chua, dữ dằn, để đám    dám tới gần.
  ?
Bọn chúng  dám trêu bà nữa, nhưng   khắp nơi bôi nhọ, dựng chuyện   bà.
Dần dà, ai ai cũng coi thường bà, dè bỉu  lưng.
Bà tức giận lắm, nhưng   cách nào phản kháng.
Vậy thì bà cứ thuận theo —ai đến chọc bà, bà bám chặt lấy  buông.
Chẳng những bắt bọn họ  bồi thường, mà còn  quỳ xuống xin  bà.
Danh tiếng của bà càng lúc càng tệ, nhưng đổi ,  còn ai dám chọc đến nữa."
Bà Lý nở một nụ  chua chát:
"Chỉ là... bà   ngờ, cái tiếng    chỉ ảnh hưởng đến  bà, mà còn liên lụy đến hai đứa con trai.
Người  khinh thường chúng,  chúng  một   vô .
Chúng cũng hận bà, cho rằng bà phá hỏng tương lai của chúng, khiến chúng mất mặt.
Mộng Vân Thường
Vậy là, cả hai bỏ mặc bà ở đây, đến một  về thăm cũng chẳng .
Thà  thuê nhà ở ngoài, còn hơn  sống chung với bà."