Thời đại , rạp chiếu phim   bắp rang  nước ngọt, chỉ đơn thuần là xem phim.  dù   dịch vụ  kèm, rạp vẫn chật kín .
Thậm chí, ngay cả lối  cũng    chen chúc.
Tần Chiêu Chiêu xinh ,  ăn mặc thời thượng. Từ lúc mua vé cho đến khi tìm  chỗ ,     bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Cô  quen với những ánh mắt .  Lục Trầm thì .
Mộng Vân Thường
Anh nhíu mày, sắc mặt  chút  vui. Rõ ràng,    quen khi thấy  quá nhiều   chằm chằm  vợ .
Một bộ phim  đầy hai tiếng đồng hồ, nhưng đến khi màn hình tối dần, Lục Trầm vẫn chẳng  nội dung là gì. Cả rạp chiếu phim chìm trong bóng tối, bản năng cảnh giác của một  lính nhiều năm khiến  luôn giữ sự chú ý  những thứ xung quanh Tần Chiêu Chiêu.
Chỉ đến khi ánh đèn sáng lên,  mới thả lỏng đôi phần. Chờ cho đến khi phần lớn khán giả rời khỏi, hai  mới  dậy  về.
"Lần   xem phim thì đừng tự  nữa." Lục Trầm thấp giọng nhắc nhở.
Tần Chiêu Chiêu khó hiểu  sang  : "Tại  ?"
"Em  thấy  bao nhiêu ánh mắt  chằm chằm  em ? Đám  đó   ý ."
Tần Chiêu Chiêu bật : "Anh nghĩ nhiều . Đây là trung tâm thành phố Hải Thị,   vùng biên giới. Cục cảnh sát còn ngay đối diện, ai dám  chuyện phạm pháp ở đây chứ?
Hơn nữa, em  còn là cô gái nhỏ, em  thể tự bảo vệ . Anh  cần lo lắng."
Nói , cô kéo tay Lục Trầm, giọng điệu đầy hứng thú: "Em  đói,   ăn bánh bao nhỏ ven đường nhé."
Lục Trầm bất đắc dĩ  theo: "Em xinh  như ,     lo lắng ?"
Tần Chiêu Chiêu liếc : "Người  trong mắt kẻ si mê thôi. Anh thấy em ,  chắc  khác  nghĩ  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1152.html.]
Hai   trò chuyện   đến quầy hoành thánh ven đường. Đây là quầy ăn nhỏ nhưng  nổi tiếng. Khi còn là thiếu nữ, Tần Chiêu Chiêu thường xuyên đến đây.
Bà cụ chủ quầy vẫn bận rộn với nồi nước dùng sôi sùng sục, chỉ thoáng liếc  một cái  chào hàng ngay:
"Có chỗ,  chỗ! Bên   hai  sắp ăn xong, chờ một lát là ."
Nói xong, bà mới ngẩng đầu lên  rõ  đến. Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu, bà lập tức nheo mắt  rạng rỡ.
"Chiêu Chiêu! Lâu lắm  con  đến ăn hoành thánh của bà. Nghe  con  kết hôn, lấy một  quân nhân?"
Tần Chiêu Chiêu  khỏi bất ngờ,  ngờ bà cụ vẫn nhớ đến chuyện của cô.
"Bà ơi, đây là chồng con. Hôm nay con cố ý đưa   đến để nếm thử hoành thánh của bà." Cô kéo Lục Trầm giới thiệu.
Lục Trầm lễ phép gật đầu: "Bà ơi, chào bà ạ."
Bà cụ  ha hả: "Chào con!  là một  trai tuấn tú. Chiêu Chiêu cũng xinh , hai đứa  cạnh   đôi lắm."
Bà cụ quả thật   ăn , khiến Lục Trầm cũng cảm thấy vui vẻ.
Lúc , bàn bên cạnh  hai vị khách  rời . Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm nhanh chóng  xuống.
Tần Chiêu Chiêu  quanh, tủm tỉm : "Quầy của bà càng ngày càng đông khách . Con nhớ hồi  chỉ  một chiếc bàn thôi."
"Bà bán lâu năm, khách quen nhiều nên mới   như bây giờ. Dạo  đời sống khá hơn, ai cũng chịu chi,  ăn dễ hơn  nhiều lắm."
Bà cụ rót nước dùng  bát hoành thánh, tay vẫn thoăn thoắt  việc nhưng giọng điệu đầy hoài niệm.
"Thời gian trôi qua nhanh thật. Mà  , con  con ?"
Tần Chiêu Chiêu : "Con  là  của hai đứa trẻ . Bọn nhỏ năm tháng tuổi."