Lời  của cô  kiên quyết,  chút do dự.
Bố  chồng  cô với ánh mắt phức tạp. Bọn họ  ngờ cô  đưa  một quyết định như .
Dương Cúc mới chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tuổi xuân còn dài. Việc ở  nuôi con cả đời   chuyện mà ai cũng  thể  .
Chị dâu cũng sững  một chút, nhưng ngay lập tức  lạnh trong lòng. Cô   tin.
Dương Cúc vẫn còn trẻ,   nhan sắc. Cứ thử chờ xem, vài năm nữa liệu cô   giữ  lời hứa  ? Cô  dám chắc, đến lúc đó, Dương Cúc sẽ quên hết  lời hôm nay mà  bước nữa.
  thể để bố  chồng  cô  thuyết phục .
Chị dâu lập tức lên tiếng, giọng vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai:
"Chuyện tương lai, ai  thể   ? Em  bây giờ thì dễ, nhưng   ai mà ? Em dám cam đoan cả đời  tái hôn ư? Ai tin  chứ?
Em đừng tưởng bố  già  là  thể lừa họ bằng vài ba lời ngon ngọt. Em nghĩ bố  dễ  em qua mặt thế ?”
Những lời  như đổ thêm dầu  lửa, sắc mặt bố chồng  càng khó coi hơn.
  ,  chồng –  vẫn luôn im lặng từ đầu –  lên tiếng.
Bà chậm rãi  Dương Cúc, ánh mắt sắc bén hơn  nhiều so với vẻ hiền lành ngày thường.
“Con  con sẽ  tái hôn, ở  nuôi cháu nội  cả đời?”
Dương Cúc gật đầu.
Mẹ chồng  chớp mắt:
“Nếu con thực sự  ,  và bố nó sẽ lập tức rời , một xu cũng  lấy.”
Câu    cả phòng trở nên im lặng.
Dương Cúc  trả lời ngay.
Chị dâu  thấy vẻ do dự của cô  thì  nhạt, vẻ mặt đắc ý.
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến tương lai, Dương Cúc lập tức do dự.
Ai đời    vì chút tài sản mà đánh cược cả đời  cơ chứ?
Cô   Dương Cúc, giọng điệu đầy trào phúng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1160.html.]
"Em dâu , nếu    thì đừng mạnh miệng.
Mộng Vân Thường
Đừng tưởng  thể lấy tiền bạc, nhà cửa   điều kiện mà gạt bố .
Bố    ngu. Họ sống từng  tuổi, ăn muối còn nhiều hơn em ăn cơm. Em nghĩ   thể qua mặt họ dễ dàng  ?"
Mẹ chồng cũng  chằm chằm Dương Cúc, giọng nghiêm khắc hơn bao giờ hết:
“Không ai ép con cả. Nếu    thì đừng  hứa. Nói thì dễ, nhưng  mới khó. Nếu con chỉ mạnh miệng cho ,  còn coi thường con hơn nữa.”
Cả nhà chồng  ngừng ép buộc, nhưng ngoài miệng    hề ép buộc.
Dương Cúc còn trẻ, con đường phía  còn  dài. Một  nuôi con, gánh vác cả gia đình, thử hỏi  dễ dàng gì?
Ngay cả Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy Dương Cúc  nên suy nghĩ cực đoan như . Cuộc đời vốn nhiều biến , ai mà   tương lai sẽ  ?
"Dương Cúc, cô  cần  đánh cược cả phần đời còn  của  chỉ vì chuyện  ." Tần Chiêu Chiêu  nhịn  lên tiếng.
Dương Cúc hiểu Tần Chiêu Chiêu  ý .  cô  quyết . Chồng cô  mất, trái tim cô cũng theo   mà .
Dù   chuyện nhà chồng gây áp lực, cô cũng  nghĩ đến chuyện tái giá.
Cô kiên định : "  đánh cược. Trong lòng , mãi mãi chỉ   . Nếu   vì con,  lẽ    theo chồng từ lâu .
Phần đời còn ,  chỉ  nuôi dạy con nên ,  thấy nó trưởng thành,  sự nghiệp,  gia đình riêng. Như ,   mãn nguyện .
Ngoài điều đó ,   nghĩ gì khác nữa."
Nói xong, cô  sang  bố  chồng, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết:
"Bố , con  thể  giấy cam kết. Nếu một ngày nào đó con tái giá,  bộ tài sản, kể cả căn nhà , đều thuộc về bố .
Như , bố   thể yên tâm  chứ?"
Bố  chồng thoáng sửng sốt.
Mẹ chồng là  đầu tiên lên tiếng: "Con   xem, con thật sự nghĩ  ?"
Dương Cúc gật đầu.
Chị dâu cô  bên cạnh  giấu nổi vẻ kinh ngạc, sững sờ  cô.
Cô  nhanh chóng  sang quan sát sắc mặt bố  chồng, thấy rõ nét căng thẳng  khuôn mặt họ dần giãn , ánh mắt cũng dịu  nhiều.
Ngay lúc đó, bố chồng Dương Cúc : "Vậy con  cam kết . Ngày mai, bố  sẽ về."