Mẹ chồng  cau mày, nhưng cũng  ép buộc. Trẻ con  lớn lên bên cạnh nhà nội, xa lạ cũng là chuyện dễ hiểu.
Bây giờ  chuyện  xong, mâu thuẫn cũng coi như  giải quyết.
Dương Cúc   nghĩ ngợi gì thêm. Cô chỉ mong    thể bình yên sống cùng con trai,   vướng bận những phiền não vô hình  nữa.
Cô mỉm   con trai:
"Bố , con  hứa với Khánh Khánh sẽ đưa nó  xem phim. Hai  về  nhé."
"Được, cứ  . Tối  nấu cơm, cả nhà cùng ăn một bữa." Mẹ chồng cũng , giọng điệu ôn hòa hơn  nhiều.
"Vâng, tối bọn con về ăn cơm."
Bà nội đưa tay , định xoa đầu cháu nội, nhưng Quách Khánh Khánh  nhanh chóng né tránh.
Dương Cúc  con, nhẹ nhàng trách:
"Con   là  đúng. Hai  họ là ông bà nội của con. Ngoài  , họ là những  thương con nhất đấy."
Quách Khánh Khánh chớp chớp đôi mắt tròn xoe,      hai ông bà  mặt.
"Nếu ông bà nội yêu con, thì đừng   con buồn nữa." Cậu bé , giọng  nhỏ nhưng rõ ràng. "Đêm nào  con cũng . Mẹ tưởng con ngủ , nhưng con  ngủ."
Lời  non nớt khiến hai ông bà chợt sững .
Bọn họ chỉ nghĩ đến con trai , mà quên mất,  phụ nữ  mặt cũng là vợ của  .
Nỗi đau của cô ,  lẽ  hề kém họ.
Vậy mà bọn họ còn tranh giành nhà cửa, tiền bạc với cô ... Nghĩ đến đây, trong lòng  khỏi  chút áy náy.
Bà nội khẽ thở dài, giọng  cũng dịu xuống:
"Ông bà hứa với con,   sẽ    con buồn nữa."
Chị dâu  bên cạnh trừng mắt, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Cô   ngờ  chồng  dễ dàng nhượng bộ  một đứa trẻ như .
Trước nay bà   từng mềm lòng với ai, kể cả con trai , thậm chí ngay cả chồng bà  cũng  bao giờ  đối xử như thế.
Nghĩ , trong lòng chị  bỗng trào lên một cơn ghen tị khó hiểu.
Trong khi đó, Quách Khánh Khánh  mỉm , vui vẻ :
"Vậy Khánh Khánh  hòa với ông bà nhé!"
Nói xong,  bé liền đưa tay ôm lấy bà nội.
Bà nội sững sờ trong giây lát,  cũng ôm , nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của cháu trai. Nhìn khuôn mặt  tám phần giống con trai , trái tim bà  bất giác mềm nhũn.
"Cháu ngoan." Bà  khẽ .
Quách Khánh Khánh buông bà nội , ngước  ông nội. Cậu bé  chút ngập ngừng:
"Ông nội... Ông trông đáng sợ quá."
Ông nội vốn là  nghiêm nghị, khuôn mặt  góc cạnh, bình thường   thì trông  uy nghiêm.
Nghe cháu trai  , ông  khẽ bật .
"Vậy ông  ,  còn đáng sợ nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1164.html.]
Quách Khánh Khánh thấy ông nội , lập tức chạy tới ôm lấy ông một cái,  đó nhanh chóng buông .
Ông nội  dáng vẻ đáng yêu của cháu trai, dứt khoát bế  bé lên, giọng trầm ấm:
"Cháu trai ngoan,   lớn lên   lời ,   chọc  tức giận. Nếu , ông bà nội sẽ đưa con  đấy!"
Quách Khánh Khánh dù còn nhỏ nhưng từ giọng điệu của ông nội, thằng bé  thể   ông  thực sự  ý ép buộc.
Nó ngẩng đầu, giọng non nớt nhưng đầy kiên định:
"Con sẽ  để ông bà đưa . Con là con trai,   nhất định sẽ chăm sóc  thật !"
Lời  đơn giản  khiến Lục Trầm  nhịn  mà bật thốt lên:
"Đứa trẻ  bản tính lương thiện, lớn lên chắc chắn sẽ thành tài."
Chị dâu của Dương Cúc ở bên cạnh hừ lạnh, trừng mắt, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Cô  lẩm bẩm: " là nịnh nọt quá mức."
Mọi   gần đó, tất nhiên đều  rõ câu .
Lời  đầy cay nghiệt như , rõ ràng là cố ý. Lúc  ai nấy đều vui vẻ,  mà cô  cứ  tỏ  khó chịu  gì chứ?
Lục Trầm  đầu tiên   khác  là nịnh nọt, cảm thấy  buồn   bất đắc dĩ.
Ông nội Quách  thẳng  cô , sắc mặt nghiêm nghị:
"Con im miệng ! Khánh Khánh  thể thành tài   thì liên quan gì đến con? Chẳng lẽ con  mong thằng bé  một tương lai   ?"
Chị dâu Dương Cúc lập tức câm nín.
Dù cô   ngang ngược thế nào cũng  dám chọc  ông bà nội—bởi vì quyền lực trong nhà vẫn  trong tay họ.
Dương Cúc chẳng buồn đôi co với loại  , chỉ nhẹ nhàng :
"Bố , hai  về  . Chúng con  đây."
Dứt lời, cô nắm tay Quách Khánh Khánh rời .
Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm cũng theo đó mà  cùng.
Sau khi họ  xa, chị dâu Dương Cúc mới bĩu môi,  cam lòng mà lên tiếng:
"Bố , hai  chẳng coi con  gì cả! Sao  thể  con  mặt  ngoài như ?"
Bố chồng cô  trừng mắt:
"Không mắng con là may lắm ! Nếu   con ở giữa châm ngòi, thì  gì  chuyện ngày hôm nay?"
"Con cũng chỉ   cho nhà  thôi mà! Sao bố   con như ? Thật quá đáng!"
Nói xong, cô  dậm chân bỏ , để  hai ông bà già chỉ  thở dài ngao ngán.
...
Trên đường trở về, Dương Cúc chân thành :
"Cảm ơn hai . Nếu   hai  lên tiếng giúp đỡ,  lẽ chuyện  vẫn  thể giải quyết xong. Khi nào  thời gian,  nhất định sẽ mời cả gia đình ăn một bữa cơm."
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:
Mộng Vân Thường
"Đây là chuyện nên . Chỉ là... cô đưa  quyết định ,  chịu khổ vẫn là cô thôi."