Bố chồng cô  mới tỉnh , còn  kịp thở đều, thế mà thím hai   bên cạnh trách móc ông thiên vị.
Tần Chiêu Chiêu  thiếu một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng tay  quả thực là đồ cổ, cũng  giá trị nhất định.  nó  đắt đỏ như thím hai tưởng tượng,   món đồ vô giá gì cả.
Quan trọng hơn hết, đó là quà bà nội tặng cho đứa trẻ, là cả một tấm lòng.
Cô  thể trả .
 cô  thể căn cứ  giá trị của chiếc vòng, chia thành ba phần  đưa phần của  cho bà .
Vừa  thấy Tần Chiêu Chiêu đề nghị chia phần, thím hai lập tức phản đối:
"Không ! Cái vòng đó là của  chồng con, chỉ  Tần Trung và Tần Thành mới  tư cách chia . Nếu con cũng  chia, thì  tính thêm cả hai đứa con của dì!"
Nói cách khác, một chiếc vòng tay  chia thành năm phần.
Bà  và con cái của  chiếm ba phần, trong khi bố  chồng và Tần Chiêu Chiêu chỉ  hưởng hai phần.
Tính toán thật khôn khéo!
Lý Lệ Hoa từ đầu đến cuối vẫn  lên tiếng, nhưng đến giờ phút , chị  cũng  nhịn  nữa.
Vợ chồng Tần Thành thật sự quá mặt dày.
Chiếc vòng tay là quà ông bà nội tặng cho hai đứa nhỏ nhà Tần Chiêu Chiêu. Giờ Chiêu Chiêu  so đo, đồng ý chia một phần giá trị chiếc vòng. Vậy mà thím hai vẫn  chịu, cứ  chiếm nhiều hơn.
Hai bên tranh cãi kịch liệt, tiếng quát tháo vang khắp phòng bệnh.
Người trong bệnh viện kéo đến xem mỗi lúc một đông,  chật kín cửa phòng.
Ông cụ Tần   giường bệnh, cả đời giữ sĩ diện,  mà giờ đây     vây xem chỉ vì một chiếc vòng tay.
Cảm giác nhục nhã và tức giận đè nặng, ông cụ dốc hết sức, gào lên:
"Đừng cãi nữa! Vòng tay  tặng , chỉ cho hai đứa chắt của  thôi! Không ai  phép chia hết!"
Tiếng ông cụ khàn đặc, nhưng vang dội như tiếng sấm giữa phòng bệnh.
Không gian bỗng chốc yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một giọng  sắc nhọn vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1169.html.]
"Dựa   chứ?"
Vợ chồng Tần Thành tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, như thể  thể nhào đến cướp chiếc vòng ngay lập tức.
Ông cụ hừ lạnh,  thẳng  họ, dằn từng chữ:
"Dựa  chiếc vòng đó là của vợ chồng tao! Tao  tặng cho ai, thì tao  quyền tặng cho  đó!"
Không khí căng như dây đàn.
Thím hai nghiến răng, lửa giận bừng bừng, suýt nữa  chửi thẳng  mặt hai ông bà già sắp xuống lỗ .
 , bà  quét mắt  quanh—bốn phía đều là  bệnh và y tá, ai ai cũng  chằm chằm, hóng kịch vui.
Mộng Vân Thường
Thím hai hít một , cố nuốt cơn giận xuống. Bà  , chỉ cần mở miệng mắng một câu, thì hôm nay sẽ trở thành trò  cho cả bệnh viện.
Nén giận, bà   lạnh, đổi giọng:
"Bố  cần con cái nuôi dưỡng lúc già. Đồ của hai , cũng là đồ của nhà chúng con và  cả! Bố    quyền tự tiện quyết định chiếc vòng tay đó!"
Ông cụ Tần  đến đây thì tức giận đến run rẩy, thở hổn hển, chỉ thẳng tay  con dâu, giọng khàn đặc:
"Cô vô lý quá  đấy!"
Bà cụ Tần sợ chồng giận quá  phát bệnh, vội vàng vỗ nhẹ tay ông cụ, khuyên nhủ: "Ông bớt giận , đừng để ý đến bọn nó."
Bà cụ  đầu  thẳng  vợ chồng Tần Thành, ánh mắt đầy thất vọng.
"Hai   gì cũng   lương tâm một chút." Bà cụ  nhạt, nhưng giọng   sắc bén đến lạnh lùng.
"Từ khi cô sinh con,  với ông già   dọn đến sống cùng để giúp hai  nuôi con.
Tiền lương hưu của ông , cô lấy sạch. Toàn bộ chi tiêu sinh hoạt của cả nhà đều dựa   tiền đó.
Bây giờ con gái cô  mười lăm tuổi . Tính , tiền lương hưu của ông   nuôi sống gia đình cô suốt mười sáu năm!
Bấy nhiêu năm nay, chúng   trả giá vì hai  gần như tất cả.  các  vẫn  thấy đủ.
Hết   đến  khác, cô nghĩ đủ cách moi tiền của chúng  và cả nhà thằng cả. Không đưa tiền thì cô liền lấy chuyện đổi họ của thằng nhỏ  đe dọa.
Chúng  vì thế mà  bao nhiêu chuyện   với con cả, cô tự  xem  đúng ?"
Phòng bệnh im lặng như tờ.