Ông bà cụ Tần  con trai cả  mà xúc động đến đỏ hoe vành mắt.
Họ  bản    với Tần Trung, nhưng dù thế nào cũng  thể để ông vì họ mà thêm gánh nặng.
Hơn ai hết, ông bà hiểu rõ Thảo Hoa là kiểu  thế nào.
Bà  đanh đá, ngang ngược,  từng  sách vỡ lòng, và quan trọng hơn cả—bà     !
Ông cụ Tần  thể nhịn thêm  nữa.
Ông đập mạnh tay xuống bàn, giọng  nghiêm nghị đến mức khiến cả gian phòng chìm trong im lặng:
"Chuyện   đến lượt con quyết định!
Bố  sẽ    cả! Chúng  tự thuê nhà ở ngoài,  cần  dựa  ai hết.
Hiện tại, gia đình cô  đồng ý với điều kiện của !
Bằng , đừng trách  đưa chuyện   tòa, để thẩm phán giải quyết!
Đến lúc đó,  sẽ kiện các  để mỗi tháng đòi  mười đồng tiền cấp dưỡng!"
Lời  của ông cụ như tiếng sấm giữa trời quang.
Không chỉ nhà Tần Thành, ngay cả Tần Trung và gia đình ông cũng ngây .
Họ  ngờ ông cụ  quyết tâm đến !
Những lời đó như một nhát d.a.o sắc bén, cắt đứt   mối quan hệ vốn  rạn nứt giữa hai bên.
Sự uy h.i.ế.p   tác dụng cực kỳ lớn.
Thảo Hoa và Tần Thành c.h.ế.t lặng,  ai  nổi câu nào.
Hai vợ chồng ngơ ngác  , mãi một lúc lâu  mới  hồn.
Tần Thành nuốt nước bọt, giọng   phần lúng túng:
"Bố..."
 ông cụ Tần   thấy chữ "bố"  lập tức lạnh lùng cắt ngang:
"Không cần  thêm!   quyết định !
Bà mau bảo bọn họ rời  ngay!     thấy ai trong cái nhà đó nữa!"
Bà cụ Tần  bên cạnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Bà  con trai, giọng  đầy mệt mỏi:
"Bố con còn  dưỡng bệnh. Các con về suy nghĩ cho kỹ .
Suy nghĩ xong, ngày mai đem sổ tiết kiệm đến đây.
Trong đó   đủ tiền!
Bố vì các con mà tức giận đến mức nhập viện, các con còn  chịu đóng tiền viện phí ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1174.html.]
Thảo Hoa giận dữ hét lên:
"Tại   bắt vợ chồng  đóng hết? Anh cả cũng là con trai, chẳng lẽ   phần?"
Dứt lời, bà  kéo Tần Thành định bỏ .
  , Tần Thành   theo ngay.
Ông   bố , trong lòng ngập tràn thất vọng:
"Hai  thực sự  tuyệt tình như  ?"
 ông bà cụ  đáp.
Họ thậm chí còn  buồn  ông .
Mộng Vân Thường
Sự im lặng  chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tần Thành siết chặt nắm tay, giọng  mang theo chút  cam lòng:
"Được thôi! Bố , hai  đừng hối hận!"
Nói xong, ông  bước nhanh theo  vợ.
Những  vây xem lập tức nhường đường.
Hai vợ chồng mặt mày sa sầm, tức giận rời , bỏ  phía  ánh mắt khinh thường của bao .
Căn phòng bệnh dần dần trở  yên tĩnh khi đám đông tản .
Tần Trung thở dài,  bố  mà bất lực:
“Bố, … Hai    chẳng  cắt đứt   quan hệ với chú thím hai ? Dù họ  trả  sổ tiết kiệm, trong lòng chắc chắn vẫn hận bố . Hay là thôi , cứ để bọn họ giữ sổ, bọn con vẫn  thể phụng dưỡng hai  mà.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng tình, giọng  đầy kiên quyết:
“ , con với Lục Trầm ở đây, ông bà nội  cần lo lắng về chuyện dưỡng già .”
Lý Lệ Hoa  chồng   con gái, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Những gì bọn nhỏ , con đều đồng ý. Sau  bố  cứ ở cùng chúng con.”
Ông bà cụ Tần  , trong lòng  càng thêm chua xót. Nhìn đứa con trai cả mà họ từng  đặt nhiều kỳ vọng, giờ đây  là  dang rộng vòng tay đón họ về. Càng nghĩ, càng thấy hổ thẹn.
Ông cụ Tần cất giọng khàn khàn:
“Bố  các con đều hiếu thuận, nhưng tay chân bố  vẫn còn khỏe,  đến mức cần các con chăm sóc. Nhà thằng hai, tụi nó chính là lũ vong ơn bạc nghĩa. Có đưa hết tiền dưỡng già thì chúng cũng chẳng nhớ đến ơn .
Nhất định  lấy  sổ tiết kiệm. Một tháng bốn mươi đồng, bố  tiêu  hết, còn  thể để dành  tiền ma chay. Tuyệt đối  thể để tụi nó  lợi.”
Tần Trung nhíu mày, trong lòng  khỏi lo lắng:
“ nếu chú thím  chịu trả, bố  thực sự kiện  tòa ?”
“Không cần  tòa .” Bà cụ Tần thản nhiên . “Ngày mai tụi nó sẽ tự mang sổ đến thôi.”
Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc:
“Tại    chắc chắn ?”