"Chuyện gì ?"
"Ông bà nội chị với chú hai  cãi  . Lần  hai    ở chung với bố  chị nữa, cũng  chịu về nhà ai cả, mà nhất quyết   ngoài thuê nhà sống riêng."
"Ông bà  lớn tuổi , để hai  tự lo liệu thế , bố  với chị đều  yên tâm. Chị nghĩ mãi, trong xưởng của  vẫn còn hai phòng kho bỏ trống, nếu sửa sang  một chút thì  thể cho ông bà ở tạm. Trước khi quyết định, chị   với em một tiếng."
Vương Tuệ Lan bật , giọng  đầy thoải mái: "Có gì  mà  báo chứ? Ông bà nội chị cũng là ông bà nội em mà, chuyện  chị cứ tự quyết định,  cần hỏi em ."
"Chị còn định để ông nội  bảo vệ xưởng, dù  xưởng cũng đang thiếu  trông coi."
"Ôi trời, chị Chiêu Chiêu ơi, mấy chuyện  chị cứ tự lo liệu . Chị  gì em cũng ủng hộ hết!"
Vương Tuệ Lan luôn tin tưởng rằng Chiêu Chiêu sẽ  bao giờ  gì   với , một niềm tin gần như vô điều kiện.
Kiếp  cũng như kiếp , cô đều là con một,  từng   chị em ruột. Nhờ sống chung với Vương Tuệ Lan mà cô mới hiểu , tình  giữa những  ruột thịt chính là sự tin tưởng lẫn ,  gì cũng nghĩ cho đối phương.
Mẹ chồng Dư Hoa từ tốn hỏi: "Ông bà nội con  dọn  ngoài, chú thím hai  đồng ý ? Không  ông bà nội thì ai chăm con cho họ?"
"Đương nhiên là  đồng ý  .  mà ông bà nội chịu tổn thương quá sâu sắc,   ở chung nữa. Ông bà còn bắt hai  đó  giao sổ tiết kiệm tiền dưỡng già,  đưa cũng  ."
Dư Hoa khẽ gật đầu, giọng bình thản: "Chỉ với tính cách của thím hai con thì chắc chắn  dễ dàng thỏa hiệp ."
"Không thỏa hiệp cũng  . Ông bà nội  nếu  đưa tiền thì sẽ kiện  tòa, bắt họ  chịu trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng. Với cái tính  thích chịu thiệt của thím hai, chắc chắn bà  sẽ  đồng ý thôi."
"Vậy cũng . Ông bà nội sống riêng,   chăm cháu nữa, cũng chẳng còn  chịu ấm ức. Cuộc sống tuổi già thoải mái hơn nhiều. Ngày mai con mang ít quà đến bệnh viện thăm họ . Mà bây giờ ông bà đang  viện nào ?"
"Bệnh viện Nhân dân  1  ạ. Ngày mai con cũng  việc ở đó, con sẽ đưa    cùng."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1177.html.]
Trưa hôm đó, Tần Trung cùng Lý Lệ Hoa đến chợ nông sản.
Lúc   quá giờ cao điểm, chợ  còn nhộn nhịp, chỉ lác đác vài  bán rau.
Tần Trung   một sạp cá, mắt dừng   một con cá trê to. Ông đưa tay chỉ, hỏi vợ: "Con   ? Hầm canh chắc ngon lắm."
Con cá trê nặng chừng bốn, năm cân,   chắc thịt.
Lý Lệ Hoa  bất ngờ. Chồng bà vốn  thích cá, bà cũng chẳng mấy khi nấu món . Hai vợ chồng bao năm nay gần như  ăn cá.
Thấy chồng tự nhiên nổi hứng mua cá, bà lập tức đoán  ý đồ của ông.
"Chẳng  ông  thích ăn cá ?"
Mộng Vân Thường
"Cá trê ít xương, bổ dưỡng lắm. Ăn nhiều  lợi cho sức khỏe." Tần Trung  ,  như thể   phát hiện  một chân lý to lớn.
Lý Lệ Hoa lườm ông một cái, hừ nhẹ: "Sao  giờ    ông  cá trê  thế nhỉ? Ông nghĩ gì,  còn   chắc?"
Tần Trung   trúng tim đen,  ngượng ngùng. Một  đàn ông cao gần mét tám,  to lớn, vững chãi là thế mà bây giờ mặt đỏ lựng như  trai trẻ.
Ông gãi đầu,  trừ: " chỉ  mua ít đồ bổ dưỡng cho bố  thôi. Ở nhà chú hai, hai  đó cũng khổ lắm. Nhìn ông bà gầy rộc cả  mà xót ruột."
Lý Lệ Hoa khẽ thở dài: "Ông cứ  thẳng  là ,       lý lẽ .   tha thứ cho bố  ông . Những chuyện  đây bọn họ ,   so đo nữa. Dù  thể hiếu thuận với họ từ tận đáy lòng như ông, nhưng  sẽ  để ông khó xử.  sẽ   bổn phận của ."
Lời bà  thẳng thắn nhưng   chân thành.
Tần Trung  vợ, trong lòng dâng lên một cảm giác  ơn sâu sắc.
"  bà   chịu ấm ức nhiều lắm.  dù   nữa, hai  đó cũng là bố  .   thể trơ mắt  họ  chú hai bắt nạt mà   gì cả. Cảm ơn bà  hiểu cho ."