Một năm  thể tiết kiệm  bảy trăm hai mươi đồng.
Mười bảy năm qua, tính ít cũng   tám, chín nghìn đồng, nếu   mười nghìn.
Tần Thành hít sâu một , lật đến trang cuối cùng của sổ tiết kiệm.
 khi  thấy con   đó, ông  sững sờ.
Ba nghìn tám trăm đồng.
Chỉ  ba nghìn tám trăm đồng.
Tần Thành  tin  mắt .
Ông  dụi mắt,    nữa.
Không sai.
Vẫn là con  đó.
Chân ông  như nhũn ,  lặng hồi lâu.
Bên cạnh, Thảo Hoa vốn đang  bệt  đất  lóc, thấy chồng cầm sổ tiết kiệm, lập tức  bật dậy.
Bà  lùi dần về phía mép cửa, cảm giác nguy hiểm lan khắp .
Tần Thành ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm , cầm quyển sổ lên, giọng khàn hẳn :
"Tiền  ...  chỉ  ba nghìn tám trăm đồng?"
Giọng  của ông  lạnh lẽo đến mức khiến  khác rùng .
"Mười bảy năm, chúng  tiết kiệm mười bảy năm. Bảo Châu  học, bà  cho.
Nói là để dành tiền mua nhà to, lo cho Tiểu Bảo  học, cưới vợ.
Bà  bao nhiêu  là để dành tiền.
Thế mà... mười bảy năm, bà chỉ để  cho   từng  thôi ?"
Giọng ông  dần cao lên, mang theo sự phẫn nộ và đau đớn tột cùng.
Thảo Hoa rùng .
Ánh mắt Tần Thành lúc  như  g.i.ế.c .
Bà   kìm , rụt cổ , từng bước lùi về phía .
 
"Ông   chủ nhà nên   gạo muối đắt đỏ. Cái gì mà chẳng  tốn tiền?"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1194.html.]
"Con  nó, bà  cứ như  tiêu hoang lắm ! Một tháng ăn thịt  hai , một năm chẳng dám mua nổi bộ quần áo mới. Trời nóng như đổ lửa cũng  dám bật quạt, ngay cả tiền học của Bảo Châu cũng  tính toán từng đồng. Vậy mà bây giờ bà   với  là do gạo muối đắt đỏ?
Thảo Hoa, hôm nay bà  giải thích rõ tiền  , thì đừng mong xong chuyện!"
Bên trong phòng vang lên những tiếng động,  ngoài cửa, Tần Chiêu Chiêu  thấy rõ mồn một.
Cô  ngờ, nhà chú hai  sống chật vật đến . Tằn tiện đến mức ,  mà mười bảy năm qua chỉ dư   hơn ba nghìn đồng? Quả thật  bình thường.
Từ góc  của cô,  thể thấy Thảo Hoa bám chặt  khung cửa,  lưng về phía họ.
Giọng bà  lanh lảnh, lớn đến mức những nhà trong sân đều  thể  thấy.
"Ông  tin thì  cũng chẳng  cách nào. Tiền tiêu hết , nhiều năm như ,   nhớ nổi?"
Tần Thành giận đến phát run, lửa giận bùng lên trong mắt. Người phụ nữ   phản bội lòng tin của  !
"Được, bà   đúng ? Vậy thì cút ngay! Loại đàn bà như bà, đối xử  thế nào cũng chỉ chuốc lấy một bụng phản bội.
Tính kế bố  , tính kế , tính kế Bảo Châu…  nhịn!
 ngay cả con trai ruột của , bà cũng nỡ lòng tính toán?"
"  tính kế ông! Càng  tính kế Tiểu Bảo! Ông hiểu lầm  !"
Tần Thành  lạnh, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Lúc , vợ    gì cũng  tin nữa.
"Nếu  tính kế thì  ! Bà dùng tiền  ?"
Thảo Hoa cứng miệng,  trả lời. Không    , mà là  thể  .
Tần Thành siết chặt nắm đấm, giọng  cứng rắn:
"Bà   thì ly hôn! Số tiền trong sổ tiết kiệm, bà đừng mong lấy  một xu! Hai đứa nhỏ, bà cũng đừng hòng giành!
Bây giờ theo  đến cục dân chính!"
Nói xong,   thẳng tay kéo bà   ngoài.
Thảo Hoa sợ hãi thực sự.
Bà  ôm chặt khung cửa,  lóc van xin:
"   ly hôn!   !"
 bất kể bà  vùng vẫy thế nào, Tần Thành vẫn cương quyết lôi .
"Tiểu Bảo! Bảo Châu! Bố  ly hôn với  các con! Ly hôn , các con sẽ    nữa! Đến lúc đó, bố sẽ cưới  kế!
Mẹ kế sẽ  cho các con ăn cơm! Sẽ đánh con riêng!"
Tiểu Bảo  òa, chạy tới đ.ấ.m thùm thụp   bố.
"Bố  xa! Bố buông   ngay!"