Bên ngoài   ít  hóng chuyện  xem, ông nội Tần cũng cau mày. Ông   thấy vợ chồng con trai ly hôn thật sự.
"Tần Thành, đừng kích động!"
"Chuyện của con, bố đừng xen ! Hôm nay nếu cô    rõ, thì nhất định  ly hôn! Ai khuyên cũng vô ích!"
Bảo Châu từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhưng trong lòng  thất vọng tột độ với . Dù , cô bé cũng   bố   đến bước đường . Dù ,  sinh  cô bé vẫn là .
"Bố, đợi một chút. Con   với  hai câu."
Tần Thành  , tạm dừng động tác.
Thảo Hoa như thấy  tia hy vọng, vội vàng cầu cứu con gái:
"Bảo Châu! Con gái ngoan! Đừng để bố con bỏ !"
Bảo Châu     quen  lạ, giọng  đầy thất vọng:
"Mẹ chỉ cần  cho bố , tiền   . Bố sẽ tha thứ cho ."
Mặt Thảo Hoa tái nhợt. Bà  , nếu  , Tần Thành nhất định sẽ đến nhà em trai đòi  từng đồng.
 nếu  , bà  thực sự sẽ mất tất cả.
Bảo Châu cắn chặt môi, giọng  cũng lạnh :
"Mẹ thà ly hôn cũng  chịu  ? Mẹ  ,  ai giúp   !"
Tần Thành buông một tiếng thở dài, kéo Tiểu Bảo  xa:
"Bảo Châu, bế em qua một bên . Bố  cho  con cơ hội . Là bà    trân trọng!"
Anh   đầu  ông nội Tần:
"Bố, bố và  trai về  . Chờ con giải quyết xong chuyện , con sẽ qua thăm bố ."
Ông cụ Tần trầm mặc một lát,  gật đầu:
"Được. Chuyện của con, con tự quyết định ."
Nói xong, ông cụ xoay  rời .
Nhìn bóng dáng cha chồng sắp khuất  cánh cổng, Thảo Hoa    còn đường lui nữa.
Bà  cắn môi đến bật máu, cuối cùng nức nở:
"Số tiền đó…  đều gửi cho em trai … Những năm qua, mỗi tháng  đưa cho nó mười đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1195.html.]
Khi bố  ốm mà nó   tiền,   lấy tiền trong nhà gửi qua… để nó đưa bố   khám bệnh…"
"Mỗi năm  còn  mua quần áo cho mấy đứa cháu trai cháu gái. Tiền học của chúng nó  đủ, em trai cũng đến hỏi xin.
Cuộc sống ở nông thôn quá khó khăn, bố      lương hưu. Nếu  giúp, cả nhà sẽ   cơm ăn.
  dám  vì  chắc chắn ông sẽ  đồng ý. Vừa nãy   dám  với ông, vì  sợ ông đến đòi tiền em trai .
Tần Thành,  cũng  còn cách nào khác. Bên ngoại là ruột thịt,   thể trơ mắt  họ c.h.ế.t đói . Ông hiểu cho , đúng ?"
Ông nội Tần   mấy bước thì khựng .
Tần Chiêu Chiêu và Tần Trung cũng đồng loạt  đầu.
Tần Thành buông tay đang túm lấy vợ, trừng mắt  bà  như thể  tin nổi điều   . Ông  cảm thấy bản  đúng là kẻ ngu xuẩn.
"Thảo Hoa, bà đúng là   ! Bà bắt cả nhà   tằn tiện, hóa  là để dành hết cho em trai bà ?
Cả nhà  đều  bà lừa xoay vòng vòng !"
Thảo Hoa cúi đầu, chột , giọng lí nhí:
"   lừa mấy … Chỉ là… cuộc sống của họ thực sự quá khó khăn…"
"Nhà họ  đất,  lúa  rau,  ăn  uống,    đủ cơm ăn?
Bà thương nhà ngoại ,   thương chúng ?
Bà cầm tiền lương hưu của bố , nhưng  bắt cả nhà  ăn bánh ngô, uống cháo loãng chỉ  muối dưa. Một tháng chỉ cho ăn thịt hai ,  mà bà còn bảo lãng phí!
Mộng Vân Thường
 cao một mét tám ba, mà cân nặng  nổi một trăm mười cân. Trong khi em trai bà cao một mét bảy  béo ú!
Nhìn con trai bà là Tiểu Bảo,  con gái bà là Bảo Châu,   bố  xem! Ai cũng gầy trơ xương!
Quần áo   chúng ,  bộ nào  rách vá chằng chịt? Có cái nào  mặc từ năm  qua năm khác?
Còn bà, bà luôn miệng  thương Tiểu Bảo. Vậy mà mỗi năm chỉ mua cho nó một bộ quần áo  dịp Tết. Trong khi cháu trai cháu gái bà, một mùa  mua mấy bộ!
Còn con gái … chỉ vì  tiết kiệm tiền để nhà ngoại bà sống sung sướng, bà  cho Bảo Châu học tiếp  tiểu học! Một đứa trẻ mới mười một mười hai tuổi, bà  bắt nó rời nhà  học may, hủy hoại tương lai nó!
Bà nghĩ cái gì trong đầu  hả?"
Thảo Hoa luống cuống  xung quanh. Ánh mắt   đều đầy tức giận, đặc biệt là ông nội Tần và Bảo Châu.
"…  chỉ  bố  , em trai  sống thoải mái hơn thôi…"
Nghe đến đây, ông cụ Tần tức đến nỗi run rẩy.
Bình thường, ông  Thảo Hoa tiết kiệm. Bà  cũng chẳng bao giờ tiêu pha gì cho bản . Những  phụ nữ khác một năm ít nhiều cũng mua một bộ quần áo mới, bà  thì  mặc đồ cũ.