Bà cụ Tần  xong thì  tin nổi.
"Hả? Thằng hai mà dám cãi  với Thảo Hoa? Không thể nào! Nó mà dám cãi  chắc mặt trời mọc đằng Tây! Có chuyện gì thế?"
Tính cách con trai  thế nào, bà cụ còn lạ gì.
Ông nội Tần khoát tay:
"Về nhà  ,  đây mãi  lạnh ?"
Hôm nay trời âm u,   lấy một tia nắng. Cơn gió Tây Bắc tuy  lớn nhưng thổi  mặt thì đau rát.
Về đến nhà, bà cụ Tần   xuống  vội vàng giục Tần Trung kể  đầu đuôi.
Nghe xong, bà cụ giận đến nỗi suýt nghẹn thở.
"Tốt lắm! Nó  ly hôn thì càng ! Dù   cho con mụ  1000 đồng cũng  tống khứ nó ! Nếu cứ để Tần Thành sống với nó, cả đời  kiếm  đồng nào cũng đổ hết cho nhà em vợ. Chưa  chừng   đến cơm còn chẳng  mà ăn!"
Bà cụ đập bàn một cái rõ to, hận  thể lập tức kéo con trai  đến cục dân chính  thủ tục ly hôn ngay tức khắc.
"Chuyện  bà  cần bận tâm nữa, bản  Tần Thành cũng  trách nhiệm."
"Đây là chuyện của vợ chồng nó."
"Ở bên   chia tay đều do nó quyết định. Chúng   xen ."
Bà nội Tần suy nghĩ một lúc, thấy cũng  lý nên  tiếp tục chủ đề  nữa.
Sau đó, ông bà nội Tần  đưa về . Tiếp theo, Tần Trung cũng dẫn vợ con rời .
…
Mùng 8, Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện quân khu báo danh.
Vừa bước tới cổng lớn, cô tình cờ gặp Trọng Dương. Hai  cùng     thủ tục nhập ngũ.
Từ giờ phút , Tần Chiêu Chiêu chính thức trở thành quân y. Sau khi  tất báo danh, cô  cấp phát quân phục cùng một chiếc áo blouse trắng.
Sau đó, cả hai đến khoa Đông y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1199.html.]
Mộng Vân Thường
Bệnh viện quân khu  lớn, nhưng khu vực của khoa Đông y   rộng lắm. Dù , nơi  cũng chỉ  ba bác sĩ. Tuy nhiên, khoa Đông y  tách biệt với khoa Tây y, dù vẫn trực thuộc bệnh viện.
Ngoài cô và Trọng Dương, khoa Đông y còn  một vị bác sĩ khác tên là Trương Tam Phong. Ông  ngoài bốn mươi, phong thái nho nhã,  chuyện chậm rãi ôn hòa,  khí chất khá giống Trọng Dương. Đặc biệt, y thuật của ông  cao minh.
Trọng Dương từng kể, Trương Tam Phong là một trong những bác sĩ Đông y danh tiếng nhất thành phố Hải Thị. Vì , Tần Chiêu Chiêu vô cùng kính trọng vị tiền bối .
Ban đầu, Trương Tam Phong  để cô  mắt.   kỳ thi lý thuyết và lâm sàng, khi cô đạt điểm tuyệt đối ngang ngửa ông, ánh mắt của ông đối với cô mới  đổi.
Tần Chiêu Chiêu  trong phòng khám của khoa Đông y. Phòng  rộng lắm, bên trong  đặt một chiếc giường đơn để khám bệnh nên  gian  chút chật chội.  điều đó  ảnh hưởng gì đến công việc của cô.
Trên bàn  việc đặt một chậu cây cảnh giả xanh mướt. Dù chỉ là giả, nhưng giữa mùa đông khắc nghiệt, sắc xanh  vẫn khiến tâm trạng con  trở nên dễ chịu hơn.
Trên bàn khám  mặt cô  một chiếc gối kê tay, một cây bút máy, một lọ mực xanh và một cuốn sổ khám bệnh.
Đã nhiều năm  cô  dùng bút máy,  cuối cùng  lẽ là khi còn học tiểu học. Loại bút máy cô từng dùng đều  ống mực sẵn,  cần  bơm mực.  chiếc bút máy cổ   khác, cô loay hoay một lúc mới tìm  cách hút mực  ống bút.
Buổi sáng hôm , khoa Đông y chỉ  hai bệnh nhân đến khám.
Thấy Tần Chiêu Chiêu còn quá trẻ,  là phụ nữ, cả hai đều  tin tưởng. Họ nghi ngờ cô là con cháu của lãnh đạo nào đó nên chỉ  tìm Trọng Dương hoặc Trương Tam Phong khám bệnh.
Tần Chiêu Chiêu bất lực, nhưng cũng  ngạc nhiên.
Đông y khác với Tây y. Trong mắt đại đa  bệnh nhân, bác sĩ Đông y càng già càng đáng tin. Người lớn tuổi từng trải,  khám chữa cho nhiều bệnh nhân,  kinh nghiệm phong phú, đương nhiên y thuật cũng cao hơn.
Cô còn trẻ như , nếu đặt   vị trí của bệnh nhân,  lẽ cô cũng sẽ nghĩ giống họ.
 cô  rõ, kinh nghiệm của   hề ít.
Kiếp , từ nhỏ cô  lớn lên trong phòng khám của ông nội. Mỗi ngày tan học, cô đều  bài tập ngay tại đó. Sau khi  xong, ông nội sẽ bảo cô  sách y  giảng giải từng ca bệnh ông  gặp, phân tích phương thuốc, lý giải công dụng của từng vị thuốc.
Sau  khi  đại học, cô vẫn học gần nhà, tiếp tục ở trong phòng khám. Bệnh nhân ai cũng quen mặt cô, nhưng nếu  ông nội  đó, họ vẫn sẽ chọn ông nội khám bệnh.
Tốt nghiệp xong, cô    xa mà trở về phòng khám  việc.
Lúc đó, cô thường xuyên rảnh rỗi. Ông nội mệt đến mức  uống nổi một ngụm , còn cô thì nhàn nhã  khoanh chân  sách y.
Mãi đến một  nọ, cô chữa khỏi bệnh cho một bệnh nhân mắc chứng nan y. Người đó cảm kích đến mức  khắp nơi kể về cô. Từ đó, danh tiếng của cô lan xa, bệnh nhân đến tìm cô ngày một đông hơn.
Thậm chí,   sẵn sàng  hàng nghìn dặm chỉ để  cô khám bệnh.
Càng chữa trị thành công, cô càng nổi danh.