Thời đại , Đông y gần như  còn chỗ ,  Tây y áp đảo  .
Dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của Tây y, nhiều  dần tin rằng Đông y chỉ là trò lừa đảo. Chỉ những ai  còn sự lựa chọn nào khác mới tìm đến phòng khám Đông y. Một là những  nghèo đến mức lo ăn từng bữa còn khó khăn. Hai là những bệnh nhân  Tây y tuyên án tử,  còn hy vọng, chỉ đành bấu víu  tia hy vọng mong manh cuối cùng.
 chỉ cần  thể chữa khỏi cho một , tiếng lành sẽ đồn xa,   chắc chắn  lo   bệnh nhân tìm đến.
Giống như phòng khám của thầy Trọng Dương , bệnh nhân đến đây đều  chung một đặc điểm— hết đường lui.
Trong lòng Trọng Dương và Trương Tam Phong, họ  chuẩn  tinh thần cho điều  từ lâu. Việc đến  ở bệnh viện quân khu  đơn thuần là vì công việc. Họ đều  phòng khám riêng, mục đích chính khi  đây là để Đông y  công nhận nhiều hơn.
Họ  chứng minh với   rằng Đông y   là trò mê tín lừa gạt, mà là một bảo vật tổ tiên để , một tinh hoa y học   hun đúc qua hàng ngàn năm.
Nghe những lời thầy và sư  , Tần Chiêu Chiêu càng cảm nhận rõ trọng trách  vai .
Bệnh viện  căn tin nhưng vì con vẫn  cai sữa   nên cô  ở  ăn trưa, tan  liền về nhà ngay.
Dù cả buổi sáng   lấy một bệnh nhân, tâm trạng cô vẫn  hề  ảnh hưởng.
Cô  tình trạng  chỉ là tạm thời. Có Trọng Dương và Trương Tam Phong ở đây, sớm muộn gì khoa Đông y cũng sẽ   tìm đến.
Về đến nhà,  chồng cô   mặt.
Bà cùng thím Lý, mỗi  ôm một đứa trẻ—An An và An Ninh.
Hôm nay, Dư Hoa   thành phố  xong thủ tục nghỉ hưu sớm.
Từ giờ bà  thể  tâm  ý ở nhà chăm cháu.
Tần Chiêu Chiêu   chồng   là vì , để cô  thể yên tâm theo đuổi con đường  chọn.
Ngoài lòng  ơn, cô     gì hơn.
Cô nắm lấy tay  chồng, chân thành :
"Mẹ, cảm ơn   hy sinh vì con."
Dư Hoa mỉm  hiền hậu:
"Đây là  đang tận hưởng cuộc sống sớm thôi. Có con trai, con dâu hiếu thảo,  cả cháu trai, cháu gái, cả nhà hòa thuận vui vẻ, ai  thể hạnh phúc hơn  nữa? Mẹ sớm      , ha ha ha!"
Bà   là để cô an lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1200.html.]
Tuy thời gian chung sống  lâu, chỉ hơn một năm, nhưng giữa cô và  chồng  hề   cách  áp lực gì.
Cô  thể  chuyện với bà một cách thoải mái,  cần dè chừng, cũng  sợ bà sẽ tức giận.
Tình cảm giữa hai   khác gì  ruột và con gái.
Cho hai đứa trẻ b.ú sữa xong, Lục Trầm cũng về đến nhà.
Ngày mai  sẽ chính thức nhận công tác ở quân khu.
Bao năm phục vụ trong quân đội, Lục Trầm  đạt   ít chiến công hiển hách. Anh  mấy huân chương hạng nhất, hai huân chương đặc biệt,  kể huân chương hạng nhì, hạng ba thì đếm  xuể.
Những năm tháng ở biên giới,    ít  cận kề cái chết.
Vết thương   nhiều đến mức bản   cũng  nhớ nổi.
Giờ  điều về quân khu, chức vụ mới của  là phó tham mưu, chuyên phụ trách tham mưu quân sự, lập kế hoạch tác chiến và phối hợp hành động giữa các đơn vị.
Dù ,  vẫn thích  trực tiếp  chiến trường hơn.
Tần Chiêu Chiêu khẽ , vỗ vai :
"Đây là một thử thách mới. Dù  trực tiếp  trận nhưng một kế hoạch tác chiến xuất sắc  thể giúp chiến sĩ ở tuyến đầu giành chiến thắng dễ dàng hơn. Chức vụ   quan trọng đấy."
Lục Trầm gật đầu, nở nụ  nhẹ:
"Anh . Chỉ là ở biên giới lâu ,  là  quen. Giờ đến một nơi xa lạ,   ai  thuộc nên  chút  quen thôi.  em yên tâm,  sẽ nhanh chóng thích nghi."
"Vậy thì ."
Cô mỉm ,   sang  chồng:
"Mẹ, hôm nay    thủ tục nghỉ hưu  suôn sẻ ?"
Mộng Vân Thường
Dư Hoa  rạng rỡ:
"Xong hết . Từ giờ  chính thức gia nhập đội ngũ nghỉ hưu. Đi nào, cả nhà ăn cơm thôi!"
Lục Trầm cả ngày   gặp con, trong lòng nhung nhớ  chịu nổi.
"Anh  xem An An, An Ninh một chút."