Tần Chiêu Chiêu ngước mắt lên, chậm rãi :
“Bệnh vảy nến  khó chữa khỏi  . Quan trọng nhất là  kiểm soát ,  để bệnh nặng thêm. Cái  sợ nhất là dùng tay gãi hoặc cạy vảy. Nếu ngay từ đầu bác  đụng , tuyệt đối sẽ  nghiêm trọng đến mức .”
Người phụ nữ trung niên   thì cau mày, giọng đầy hối hận:
“Cô  đúng… Lúc đầu  thấy  da  vảy,   xí quá nên rửa nước,  dùng tay chà mạnh để nó bong .   ngờ càng chà, càng gãi, nó càng lan rộng, càng nhiều hơn… Ngứa đến mức  chịu  nổi.”
Bà  thở dài, giọng thấp xuống:
“Bác sĩ  đây cũng bảo  đừng gãi, đừng cọ rửa, nhưng mà… ngứa quá,  nhịn  .”
Tần Chiêu Chiêu thở dài:
“Chính vì bác   lời bác sĩ nên bệnh mới nặng đến mức .”
Hai vợ chồng   thì thoáng sững sờ, nhưng  nhanh chóng lấy  tinh thần. Ít nhất, bác sĩ vẫn   là  thể chữa. Họ bỗng thấy hy vọng le lói.
Chồng bà vội vàng hỏi:
“Chỉ cần  thể chữa khỏi,  chúng   gì cũng !  mà… cơn ngứa     bây giờ?”
Tần Chiêu Chiêu đáp:
“Dưỡng ẩm  thể giúp giảm ngứa.  sẽ kê đơn thuốc bôi dưỡng ẩm, bác lấy thuốc  thoa  lòng bàn tay,  đó ấn nhẹ lên vùng da bệnh. Tuyệt đối   chà xát mạnh.
Ngoài , bác cần kết hợp uống thuốc Đông y để điều trị tận gốc. Nếu kiên trì, bác sẽ thấy hiệu quả rõ rệt.”
Hai vợ chồng  , ánh mắt tràn ngập mong đợi. Người đàn ông vui mừng:
“Được, ! Cảm ơn bác sĩ! Chúng  tin tưởng cô.”
Tần Chiêu Chiêu kê đơn thuốc, đưa cho bệnh nhân  dặn dò:
“ kê đơn thuốc cho bảy ngày . Một tuần  bác   đây để  kiểm tra tiến triển.”
Người phụ nữ vội nhận lấy đơn thuốc, gật đầu liên tục:
“Được! Một tuần   nhất định sẽ đến tìm cô.”
Gương mặt u sầu của bà  cuối cùng cũng giãn  đôi chút. Hai vợ chồng bước  khỏi phòng khám với vẻ mặt tràn ngập hy vọng.
Những bệnh nhân xếp hàng chờ khám cũng chứng kiến  bộ quá trình. Ai nấy đều cảm thấy yên tâm hơn khi thấy Tần Chiêu Chiêu chẩn đoán rõ ràng, kê đơn rành rọt.
Cách đó  xa, Trọng Dương và Trương Tam Phong   sang.
Trọng Dương là bác sĩ phòng bên cạnh, còn Trương Tam Phong khám ngay bên cạnh  . Cả hai sáng nay mỗi  chỉ  một bệnh nhân, trong khi phòng khám của Tần Chiêu Chiêu  đông nghịt .
Trương Tam Phong nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1210.html.]
“Sao đột nhiên chỗ cô   đông thế?”
Trọng Dương cũng ngạc nhiên, lắc đầu:
“Không , qua xem thử.”
Cả hai bước đến gần,  qua cửa.
Bên trong, Tần Chiêu Chiêu đang khám bệnh. Cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, giọng  rành mạch, phân tích bệnh tình thấu đáo.
Hai   ngoài lắng , bất giác gật gù.
Mộng Vân Thường
Trương Tam Phong hạ giọng  với Trọng Dương:
“Cô gái … cứ như một bác sĩ Đông y lâu năm .”
Trọng Dương cũng gật đầu đồng ý:
“ cũng cảm thấy thế.”
Anh  nhớ  lúc , Tần Chiêu Chiêu từng  cô tự học Đông y. Khi ,   tin lắm.
 hôm nay, chỉ cần  đơn thuốc cô kê,   thể khẳng định—nếu    tích lũy kinh nghiệm mấy chục năm, thì tuyệt đối  thể kê  bài thuốc như .
Mỗi vị thuốc trong đơn đều là thuốc đặc trị, thậm chí còn  cả sừng tê giác – một dược liệu hiếm .
Trong mắt Trọng Dương, Tần Chiêu Chiêu giống như một ẩn . Ông  thể hiểu nổi tại  một cô gái trẻ như cô   kiến thức sâu rộng về Đông y đến .
Cách giải thích hợp lý nhất chính là—thiên tài.
Có lẽ kiếp  cô  hành nghề y, nhưng  quên uống canh Mạnh Bà nên kiếp  vẫn nhớ.
Trương Tam Phong  tấm tắc: "Quả nhiên là học trò cưng của ,   chắc chắn thành tựu  thua kém gì  ."
Thực , điều ông    là—thành tựu của cô nhất định sẽ vượt xa sư phụ .
Trọng Dương  khỏi  hổ.
Bởi vì bản lĩnh hiện tại của Tần Chiêu Chiêu   do ông dạy. Lúc nhận cô  đồ , ông   cô là một thiên tài hiếm .
Vốn dĩ, ông  một nỗi tiếc nuối lớn—con trai   nên , khiến thuật y gia truyền của nhà họ Trọng   nguy cơ thất truyền. Ông  thể để tinh hoa bao đời  mai một như . Vì thế, ông mới  truyền  y thuật tổ truyền cho Tần Chiêu Chiêu, để cô  thể kế thừa và phát huy.
Nhìn Trương Tam Phong tán thưởng Tần Chiêu Chiêu, Trọng Dương cũng cảm thấy tự hào.
"Anh  sai . Thành tựu   của Tiểu Tần chắc chắn sẽ vượt qua . Con bé là thiên tài hiếm ."
Trương Tam Phong gật đầu đồng tình: "Chúng  về thôi, đừng  phiền cô ."
Nói xong, hai  trở về phòng khám của .