Bên ngoài, gió thổi lạnh buốt.
Lục Trầm   bệnh viện mà  đợi cô ở cổng. Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu,  lập tức bước lên đón.
Tần Chiêu Chiêu  ,  khỏi xót xa: "Lạnh thế ,   cần đến đón em . Em   trẻ con, tự  đường về nhà mà."
"Không lạnh." Lục Trầm , để mặc cô khoác tay . "Sau     ,   thời gian đến đón em nữa. Hôm nay rảnh rỗi, em  cho  thể hiện ?"
Trái tim cô như tan chảy vì sự ngọt ngào .
"Được , hôm nay  thể hiện  . Em  hài lòng. Giờ về thôi."
Bến xe buýt  xa, hai  sóng vai  chờ.
Ở phía đối diện, Lương Băng Sinh  dắt xe đạp  khỏi bệnh viện. Vô thức đưa mắt tìm kiếm,  bất chợt khựng .
Trước mặt  , Tần Chiêu Chiêu đang khoác tay một  đàn ông khác. Hai  trò chuyện rôm rả, nét mặt đều rạng rỡ.
Lương Băng Sinh bất giác quan sát kỹ  đàn ông . Anh  cao ráo, dáng  thẳng tắp, dù chỉ  nghiêng cũng thấy rõ đường nét cương nghị.
Ngay lúc , xe buýt trờ tới. Hai  họ lên xe, bóng dáng nhanh chóng khuất dần  ô cửa kính.
Lương Băng Sinh lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y lái xe đạp, lòng chợt lạnh. Anh   khổ lắc đầu, tự giễu:
"Lương Băng Sinh, mày đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Rồi đạp xe  mất.
Dư Hoa từ khi nghỉ hưu dành hầu hết thời gian ở nhà. Ngoài chăm cháu, bà còn thích nghiên cứu nấu nướng, cùng bảo mẫu thử nghiệm những công thức mới từ nguyên liệu quen thuộc.
Chỉ cần  nhà   về  ăn ngon, bà cảm thấy  mãn nguyện.
Hôm nay, khi Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm  về đến nhà, gia đình  cả cũng  tụ họp đông đủ.
Lục Trầm hào hứng kể  chuyện Tần Chiêu Chiêu cứu  trong bệnh viện.
Dư Hoa  xong, lập tức kể  cho Lục Phi, Vương Tuệ Lan và Lục Quốc An.
Vừa bước  cửa, Tần Chiêu Chiêu   thấy   bàn luận sôi nổi.
"Không ngờ con dâu nhà chúng  giỏi như !"
"Tần Chiêu Chiêu thật  bản lĩnh,  hổ danh là bác sĩ!"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1212.html.]
"Cứu  ngay tại bệnh viện, đúng là  tố chất lương y như từ mẫu!"
Những lời khen dồn dập khiến Tần Chiêu Chiêu  chút ngượng ngùng.
Cô  trừ, vội vàng chuyển đề tài: "Chị dâu, nhà máy  tuyển  công nhân ?"
Nhắc đến chuyện , Vương Tuệ Lan liền bực bội:
"Chiều nay  hai  đến, nhưng  cả em đuổi về thẳng ."
"Sao thế?"
"Hai  đó  vui,  chặn ngay bảng tuyển dụng,  chịu , cứ như  ngăn cản  cho ai khác đến xem thông báo ."
Đến khi Lục Trầm  sẽ đến cục cảnh sát, đám   mới chịu rời .
May mà ngay  giờ tan ,    tuyển  hai .
Bạch Dĩnh vỗ vai cô trấn an: "Chị Chiêu Chiêu, chị  cần lo mấy chuyện  . Anh  xử lý  lắm, chị cứ yên tâm   thôi."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
"Xong , ăn cơm thôi."
Thím Lý bưng từng món ăn nóng hổi lên bàn,   cùng  xuống bắt đầu bữa tối.
Có lẽ vì chuyện xảy  ngày hôm qua, hôm nay  lượng bệnh nhân tìm đến khu Đông y tăng lên đáng kể.
Cả ba phòng khám đều bận rộn suốt cả ngày, tuy  đến mức quá tải như khu Tây y, nhưng rõ ràng những bệnh nhân   bắt đầu sẵn sàng thử phương pháp chữa trị bằng Đông y.
Buổi tối, khi sắp hết giờ , Viện trưởng Ngô Bá Hùng bất ngờ ghé qua.
Ông  bước    tiếc lời khen ngợi Tần Chiêu Chiêu.
Chuyện hôm qua  lan truyền khắp bệnh viện quân đội. Hầu như tất cả bác sĩ và y tá đều  đến cô— chỉ mất hai giây để nắn  xương gãy cho một bệnh nhân, thậm chí còn dùng kim bạc để chữa khỏi cơn động kinh ngay tại chỗ.
Sáng nay, viện trưởng  đến một , nhưng thấy phòng khám đông  nên đành    giờ . Cả ngày hôm nay, khu Đông y lúc nào cũng  bệnh nhân  ,  lúc nào ngơi nghỉ.
Ông thở dài một .
Ban đầu, việc thành lập khu chuyên khoa Đông y vốn là một nước  mạo hiểm. Ông thấy Tây y hiện đại ngày càng lấn át Đông y, thậm chí  ít  trong ngành còn khinh thường nó. Nếu  tìm cách vực dậy, e rằng Đông y sẽ dần  mai một.
Là một  con của đất nước, đồng thời là viện trưởng bệnh viện quân đội, ông cảm thấy bản   trách nhiệm  đưa Đông y  hệ thống y tế chính quy.