Vài ngày , chú hai dẫn em trai của Bảo Châu về thăm ông bà nội, đồng thời thông báo rằng   ly hôn với thím hai.
Biết tin , Bảo Châu  hề buồn bã, ngược , cô bé còn thấy nhẹ nhõm.
Từ lâu, cô  mong bố  thể thoát khỏi cuộc hôn nhân . Vì , khi  bố hỏi liệu   tiếp tục sống với ông , Bảo Châu  chủ động lựa chọn ở với .
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy bất an.
Cô  rõ,  phụ nữ đó  từng yêu thương Bảo Châu, bây giờ giữ cô bé , e rằng cũng chỉ vì Bảo Châu vẫn còn giá trị để bóc lột.
Vì chuyện , Tần Chiêu Chiêu  tìm gặp Bảo Châu.
Cô bé bình thản :
"Em  hối hận. Chỉ cần bố  thể  sống một cuộc đời bình yên, em cảm thấy chuyện   xứng đáng."
Nhìn ánh mắt kiên định của cô bé, Tần Chiêu Chiêu thấy lòng chua xót.
Bảo Châu còn trấn an cô:
"Mẹ em cần tiền thì cứ cho bà  , chị đừng bận tâm quá."
Tần Chiêu Chiêu   gì thêm.
Về , cô ngày càng bận rộn,   gặp Bảo Châu cũng ít .
Thỉnh thoảng,  cuối tuần, hai  vẫn hẹn   dạo. Những  như , Bảo Châu luôn kể rằng  chỉ quan tâm đến tiền, chẳng bao giờ hỏi con gái  đói ,  lạnh .
Tần Chiêu Chiêu chỉ  thể an ủi:
"Cái gì  từng  thì đừng kỳ vọng. Không để ý sẽ  đau lòng."
Bảo Châu gật đầu, nhưng cô bé vẫn  rằng  cảm thấy  khó chịu, chỉ là cần ai đó để tâm sự.
Hai tháng nay, Tần Chiêu Chiêu quá bận,  liên lạc với Bảo Châu, mà cô bé cũng  chủ động tìm cô.
Không ngờ, hôm nay, cô  nhận  tin dữ.
Tay cô run lên, suýt đánh rơi điện thoại.
"Lục Trầm,  mau lấy xe đưa em !"
"Anh  , để  lấy chìa khóa!"
Trái tim Tần Chiêu Chiêu như  ai bóp chặt.
Bảo Châu chỉ mới mười sáu tuổi, ở cái tuổi  nhất của đời ,   thể nghĩ quẩn mà tự kết liễu cuộc đời?
Khi đến nơi,  cửa    đông  tụ tập.
Từ bên ngoài, họ   thấy tiếng  thảm thiết của thím hai.
Hai    khó khăn mới chen   bên trong.
Trước mắt họ, thím hai đang quỳ rạp  sàn,  thể đầy thương tích.
Chú hai   mặt bà , tay cầm một cái ghế đẩu, đôi mắt đỏ ngầu vì căm phẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1216.html.]
" mất con , bà cũng  c.h.ế.t theo! Chết để chôn cùng Bảo Châu!"
Thím hai sợ hãi đến run rẩy, khuôn mặt sưng tím chẳng còn chút vẻ ngang ngược ngày thường.
Bà nội  thấy hai  tới, liền vội vàng gọi:
"Chiêu Chiêu, Lục Trầm, các con đến !"
Chú hai  thấy tiếng gọi, lập tức  đầu, ánh mắt như bám víu  tia hy vọng cuối cùng.
Ông  vứt cái ghế xuống, vùng khỏi vòng tay đang giữ chặt của  cả, lao tới nắm chặt lấy tay Tần Chiêu Chiêu:
"Chiêu Chiêu, con là bác sĩ, nhanh cứu em gái con ! Bảo Châu tin con nhất, con nhất định  cứu nó!"
Ông nội bước lên, đặt tay lên vai ông , giọng trầm xuống:
"Bảo Châu  còn thở nữa… con bé  ."
"Không! Cơ thể con bé vẫn còn ấm, nó  chết! Chiêu Chiêu, mau  xem !"
Dứt lời, chú hai kéo Tần Chiêu Chiêu lao  trong phòng.
Bà nội  ngăn ông   nhưng con trai cả giữ bà , thở dài:
Mộng Vân Thường
"Cứ để Chiêu Chiêu  … Đây cũng là  cuối cùng cô bé   thấy Bảo Châu."
Lúc , thím hai run rẩy bò dậy, nhân lúc    chú ý, lén lút định chạy trốn.
Bà   rõ, nếu chồng cũ phát hiện nguyên nhân thực sự khiến Bảo Châu tự sát, sợ rằng cái ghế trong tay ông  sẽ biến thành một con dao, trực tiếp kết thúc mạng .
 cửa   chặn kín.
Đám đông  chắn  lối ,  ai  ý định nhường đường, thậm chí còn đẩy bà  trở .
"Ép con gái  đến mức tự sát,  những  hối  mà còn định chạy trốn ?"
"Bà   xứng đáng  !"
"Thứ độc ác như , sống  đời chỉ  khổ  khác thôi!"
Giữa những tiếng phẫn nộ, một  đàn ông trung niên nghiêm giọng quát:
"Đừng hòng chạy trốn! Con gái  bà ép đến mức tự sát, hôm nay   rõ ràng. Chúng   để bà yên !"
Thảo Hoa  đẩy ngã chỏng chơ  đất.
Bà   tin nổi khi thấy cửa   chặn kín, vội vã lao lên  nữa.
Lần , bà   đẩy mạnh hơn, ngã sõng soài xuống nền nhà.
"Con bé là con !  mang nặng đẻ đau suốt mười tháng mới sinh  nó! Làm    thể hại nó chứ?"
Bà   rống lên, nước mắt rơi lã chã, nhưng ai cũng  thể   sự giả dối trong từng giọt nước mắt .
Không một ai cảm thấy thương hại.
Bên trong phòng, Tần Chiêu Chiêu cùng chú hai và bố của Bảo Châu bước .