Thảo Hoa sững , nước mắt giàn giụa  khuôn mặt tái mét,  cô như thể  tin nổi    quát.  Tần Chiêu Chiêu  hề để tâm, cô chỉ  sang  với Tần Thành:
"Chú hai,  mau đưa Bảo Châu đến bệnh viện ngay! Con bé  thể   trúng độc, ở đây   thiết  cấp cứu, kéo dài thêm chút nào là nguy hiểm chút đó!"
Nghe , Tần Thành bừng tỉnh, vội ôm lấy Bảo Châu từ  giường lao thẳng  ngoài.
Tần Chiêu Chiêu  chậm trễ,  sang Lục Trầm: "Anh lái xe !"
"Được!" Lục Trầm nhanh chóng rảo bước  cửa.
Thảo Hoa luống cuống, vội túm lấy tay Tần Chiêu Chiêu, giọng gào lên thất thanh: "Con là thần y cơ mà! Đưa nó đến bệnh viện chẳng  lãng phí thời gian ?"
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu hất tay bà  , ánh mắt lạnh lùng lướt qua,    thêm một lời nào, vội vã chạy theo Tần Thành. Chiếc xe jeep bảy chỗ khởi động,    lượt lên xe. Nếu chen chúc, vẫn đủ chỗ thêm một , nhưng chẳng ai bảo Thảo Hoa  cùng.
Bà   c.h.ế.t trân giữa sân, trơ mắt  chiếc xe phóng  mà   .
Đến bệnh viện, Bảo Châu lập tức  đẩy  phòng cấp cứu. Tần Thành lo lắng đến mức  yên, cứ chực nhào theo nhưng  bác sĩ chặn . Ông   chờ ngoài cửa, hai tay siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Thời gian chờ đợi trôi qua từng phút một, căng thẳng đến nghẹt thở.
Cuối cùng,  nửa giờ dài đằng đẵng, đèn phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa mở , bác sĩ bước  ngoài,  tháo khẩu trang  :
"Bệnh nhân   rửa  dày, hiện tại  tỉnh . May mắn là đưa đến kịp thời,  qua cơn nguy kịch.  vẫn cần  viện theo dõi thêm hai ngày để đảm bảo sức khỏe."
Nghe ,   đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ,   con bé  trúng độc ?" Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng hỏi.
"Bệnh nhân  uống một lượng lớn thuốc ngủ. Nếu trễ thêm một chút, tình trạng sẽ  nguy hiểm."
"Thuốc ngủ?" Tần Chiêu Chiêu nhíu mày.
Cô  Bảo Châu  mất ngủ, từng đến bệnh viện mua thuốc ngủ nhưng   tác dụng mấy. Khi đó, cô  yêu cầu con bé vứt hết thuốc ngủ ,  bằng thuốc đông y để điều hòa cơ thể. Theo lời Bảo Châu, thuốc đông y  hiệu quả.
 hóa , con bé  từng vứt thuốc ngủ . Nó  giữ ,  dùng chính thứ đó để tự kết liễu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1218.html.]
Nghĩ đến đây, n.g.ự.c Tần Chiêu Chiêu như thắt .
Không lâu , cửa phòng cấp cứu mở , một y tá đẩy giường bệnh từ bên trong  .
Bảo Châu  yên  giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt  chút sức sống. Đôi mắt vô hồn  lên trần nhà, dường như  còn sức để phản ứng với thế giới xung quanh.
"Bảo Châu,  con  dại dột như ? Con suýt nữa  bố sợ c.h.ế.t khiếp   ?" Tần Thành nghẹn ngào , cúi  áp mặt lên cánh tay gầy guộc của con gái.
Nghe thấy giọng bố, hàng mi Bảo Châu khẽ động. Cô bé chậm rãi  đầu, nhưng   ông mà  tìm kiếm bóng dáng một  khác.
Tần Thành nhận  điều đó, vội nhường chỗ, thấp giọng : "Bảo Châu, chị Chiêu Chiêu của con cũng đến ."
Vừa  nhắc đến cái tên , nước mắt trong đôi mắt vô hồn của Bảo Châu lập tức tràn , lăn dài  má.
Mũi Tần Chiêu Chiêu cay xè, cổ họng nghẹn đắng. Cô tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Bảo Châu, khẽ trách: "Con bé ngốc, tại   chọn cách ?"
Bảo Châu bật  thành tiếng: "Tại     cứu em? Chỉ cần em c.h.ế.t ,  thứ sẽ kết thúc... Sống thêm một ngày là thêm một ngày đau khổ... Em thật sự  thể tiếp tục  nữa..."
Tần Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô bé, nghiêm túc : "Những điều chị từng , em quên hết  ? Một khi gặp chuyện gì  thể giải quyết, cứ đến tìm chị. Chị sẽ giúp em!"
Bảo Châu khó nhọc lắc đầu, giọng yếu ớt: "Không... Em    phiền chị..."
Lời  dứt, tay Bảo Châu   Tần Chiêu Chiêu nắm chặt hơn. Giọng cô lạnh xuống, ánh mắt nghiêm nghị: "Chúng  là gì của  chứ? Em là em gái chị, tại     phiền? Em vẫn  thật sự coi chị là chị gái của , đúng ?"
Bảo Châu sững , môi khẽ mím ,   gì nữa.
Tần Thành đẩy giường bệnh  phòng bệnh  sắp xếp sẵn. Căn phòng  ba giường bệnh, nhưng hiện tại chỉ   Bảo Châu ,  tiện để trò chuyện.
Trước khi rời , y tá dặn dò: "Người nhà nhớ để ý máy truyền dịch, chừng nào hết thì gọi ."
"Vâng, cảm ơn chị." Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
Y tá rời khỏi phòng, cửa đóng .
Bảo Châu   giường, nước mắt vẫn lăn dài  má. Cô bé  những gương mặt  quen xung quanh, ánh mắt xen lẫn đau khổ, mệt mỏi và một chút gì đó ấm áp.