Tần Chiêu Chiêu khoanh tay, ánh mắt sắc bén  ba   mặt. Giọng cô bình tĩnh nhưng mang theo sự uy h.i.ế.p  thể chối cãi.
"Chỉ cần các   bắt,   cách khiến cả nhà các   bao giờ thoát  ."
Cả ba  giật , sắc mặt biến đổi.  Tần Chiêu Chiêu vẫn  dừng , từng lời   đều như búa tạ giáng xuống.
"Gia đình bà đang nợ tiền chủ thầu xây dựng, nếu  trả nổi, chỉ còn cách lấy căn nhà mới xây  thế chấp. Khi đó, cháu trai cháu gái các  sẽ  đuổi  khỏi nhà,  nơi nương tựa,  lang thang khắp nơi.
Đây chính là cái giá các   trả nếu  đưa Bảo Châu ."
Cô nhếch môi  nhạt.
"Không tin, cứ thử . Chúng  tuyệt đối  ngăn cản."
Tần Chiêu Chiêu  dứt lời, tự tin  ba .
Bố  Thảo Hoa run rẩy. Cờ bạc là chuyện nghiêm trọng, chỉ cần  tố cáo thì chắc chắn sẽ  bắt. Nếu cảnh sát điều tra, bằng chứng đầy đủ, con trai của hai  chắc chắn sẽ   tù,  thể chạy thoát.
Một khi  mang tội danh , cuộc đời coi như  hủy hoại. Cháu trai    học cũng  ảnh hưởng, tương lai tiêu tan.
Nghĩ đến đây, bố  Thảo Hoa sợ hãi đến mức  dám tiếp tục cố chấp.
Ông cụ run run buông tay Bảo Châu .
 Thảo Hoa thì .
Bà  , chỉ cần  buông tay, từ nay về  Bảo Châu và bà  sẽ là  xa lạ. Không còn Bảo Châu,  tiền 3000 đồng  bà   trả thế nào đây? Tiền đó   em trai lấy  trả nợ !
Tần Chiêu Chiêu  hề vội vàng, cô thản nhiên tiếp tục:
"Bây giờ ba   nhất nên về . Cũng đừng để con gái các  tìm đến quấy rầy Bảo Châu nữa.   thể  đến cục cảnh sát báo án, nhưng các  cũng   điều một chút.
Chỉ cần   phiền Bảo Châu nữa, cả nhà các  vẫn  thể bình yên vô sự."
Bố Thảo Hoa   thể  gì khác, miễn cưỡng gật đầu.
"Được,  đồng ý."
Mẹ Thảo Hoa   gì, chỉ im lặng coi như ngầm thừa nhận.
 Tần Chiêu Chiêu vẫn  buông tha, cô  lạnh,  thẳng  Thảo Hoa   sang bố bà :
"Hình như con gái ông bà  đồng ý thì ?"
Đôi vợ chồng già lúc  mới nhận  Thảo Hoa vẫn đang siết c.h.ặ.t t.a.y Bảo Châu,  chịu buông.
Mẹ bà  bước tới, kéo cánh tay con gái, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Con   cô   gì ? Nếu đưa Bảo Châu , cái giá chúng   trả quá lớn. Em trai con là con trai độc nhất của nhà họ Tạ, con  thể hành động theo cảm tính !"
Thảo Hoa cắn răng, tức giận :
" nếu  đưa Bảo Châu , con  trả lời với   thế nào? 3000 đồng đó lấy  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1231.html.]
Nghĩ đến  tiền , bà    phát điên.
Mẹ bà  hạ giọng:
"Bây giờ   lúc  chuyện . Về nhà  bàn ."
Thảo Hoa bất lực, dù  cam lòng nhưng cũng chỉ  thể buông tay Bảo Châu.
Vừa định   rời , giọng Tần Chiêu Chiêu  vang lên, lạnh lùng chặn  bước chân bà .
"Khoan . Các  in dấu vân tay  đây  hẵng ."
Không  từ khi nào, trong tay Tần Thành   một tờ giấy. Ông  đưa nó cho Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu nhận lấy, còn Tần Trung thì lấy từ túi áo  một hộp mực đỏ.
Ba  nhà Thảo Hoa  chằm chằm, ngơ ngác  hiểu chuyện gì đang xảy .
Bố Thảo Hoa cau mày hỏi:
"Chúng   in dấu vân tay  đây  gì?"
Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp:
"Nói miệng   bằng chứng. Viết giấy biên nhận, đề phòng các     lật lọng, tiếp tục  phiền Bảo Châu."
Thảo Hoa tức đến mức run rẩy, giơ tay chỉ thẳng  Tần Chiêu Chiêu, gào lên:
"Cô đừng  quá đáng!"
Nhìn dáng vẻ bà  tức đến phát điên, Tần Chiêu Chiêu  cảm thấy buồn .
"  quá đáng. Chỉ là hiểu rõ các    giữ chữ tín nên mới    thôi.
Đây là bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ giữa bà và Bảo Châu.   bà   chữ, nên mới chuẩn  mực đỏ để bà in dấu vân tay  chữ ký.
Bản thỏa thuận    ép buộc. Các   thể cầm về  kỹ. Nếu cảm thấy  hợp lý,  thể  ký.
   , nếu bà  ký, ngay lập tức  sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo chuyện em trai bà đánh bạc."
Mộng Vân Thường
Lời  dứt, sắc mặt Thảo Hoa trắng bệch.
Bà  nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức suýt ngất.
"Ý cô là dù thế nào  cũng  ký  tờ giấy ?"
Tần Chiêu Chiêu nhếch môi, nở một nụ  đầy khiêu khích.
" .  chính là bắt nạt bà, lấy em trai bà  uy h.i.ế.p đấy.
Không phục? Được thôi, đừng ký!  chẳng mất gì cả."
Bố Thảo Hoa lúc   xem xong nội dung bản thỏa thuận, sắc mặt trầm xuống.