Tần Chiêu Chiêu  nấu xong cơm, nhưng đợi mãi vẫn  thấy Lục Trầm về.
Cô  đồng hồ, kim giờ  chỉ sang con  mười.
Anh vẫn  về.
Cô   liệu   bắt  bọn tội phạm ,  gặp nguy hiểm gì . Giờ   còn trong núi    về doanh trại?
Cô  xuống giường, nhưng trằn trọc mãi  ngủ .
Trong đầu cứ lởn vởn những hình ảnh ban ngày.
Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Lục Trầm khi thấy cô  bọn tội phạm khống chế. Nghĩ đến khoảnh khắc  ôm chặt cô  khi cô thoát khỏi nguy hiểm,   cõng cô suốt đoạn đường dài gần hai tiếng đồng hồ trong rừng núi.
Lúc đó, từng giọt mồ hôi của  thấm ướt lưng áo cô.
Cô nhớ cả khoảnh khắc  nhẹ nhàng bế cô  phòng, giọng  trầm thấp nhưng chân thành.
Những điều …  giống như là giả vờ.
 , hình ảnh những tên tội phạm tàn ác  xuất hiện trong đầu cô.
Lục Trầm đang ở trong một khu rừng rộng lớn,   xa lạ.
Trời tối đen như mực, tầm  kém, nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Lỡ như…  gặp chuyện  may thì ?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bất an.
Không chỉ  ngủ , ngay cả  yên cô cũng   nổi.
Cuối cùng, cô quyết định  dậy, cầm đèn pin, rời khỏi nhà.
Cô  sang nhà Trương Mỹ Phượng xem thử.
Nếu Lý Đại Hải  về, chắc chắn Trương Mỹ Phượng cũng  ngủ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/138.html.]
Đến  cửa, cô thấy ánh đèn vàng trong phòng vẫn sáng.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Mộng Vân Thường
Bên trong, Trương Mỹ Phượng cũng đang thao thức.
Mỗi  Lý Đại Hải   nhiệm vụ, cô đều  ngủ .
Dù  quá quen với việc , nhưng cô vẫn  thể ngăn trái tim  lo lắng.
Nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng chạy  mở, trong lòng còn mong chờ  thể là Lý Đại Hải trở về.
 khi cánh cửa mở ,    cửa là Tần Chiêu Chiêu.
“Tiểu Tần? Em vẫn  ngủ ? Mau  .”
Tần Chiêu Chiêu bước  nhà, giọng  chút thấp thỏm:
“Chị dâu,  nhà cũng  về ?”
“Chưa. Bọn họ  nhiệm vụ,   thể về ngay . Em lo cho doanh trưởng Lục, nên  ngủ  đúng ?”
Trương Mỹ Phượng khẽ thở dài,  kéo cô  phòng.
“Vào đây, chúng   chuyện một chút.”
"Em cứ nghĩ ngợi lung tung mãi thôi."
Tần Chiêu Chiêu theo Trương Mỹ Phượng  phòng. Tiểu Bảo đang ngủ say  giường,  thở đều đặn, khuôn mặt tròn trịa trông vô cùng ngoan ngoãn.
Tần Chiêu Chiêu hạ giọng hỏi: "Tiểu Bảo đêm nay  quấy   chị?"
Trương Mỹ Phượng khẽ mỉm ,  con trai  đáp: "Không, chị  theo cách em chỉ, một lát là nó ngủ ngay. Từ nãy đến giờ vẫn  tỉnh."
Tần Chiêu Chiêu   thì yên tâm hơn: "Vậy thì chắc là   vấn đề gì nữa."
Trương Mỹ Phượng  cô một lượt,  hỏi: "Còn lưng em thế nào ? Đỡ sưng ? Để chị xem thử."
Tần Chiêu Chiêu vươn tay xoa nhẹ lưng , cảm giác   hơn nhiều. Cô : "Chắc là đỡ ,  chạm  thì cũng  thấy đau nữa."