Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trương Mỹ Phượng vẫn  yên tâm, bước tới vén áo Tần Chiêu Chiêu lên xem thử. Thấy vết sưng  bớt, cô mới gật đầu: "Cũng khá hơn  đấy, xem  chườm lạnh  tác dụng. Hay để chị chườm thêm  nữa cho em nhé? Dù  chị cũng  buồn ngủ."
"Không cần  chị ạ."
"Không  mà, chườm thêm  nữa,  khi ngày mai hết sưng hẳn. Chồng chị chắc  về ngay . Em  chờ một lát, chị  lấy ít nước giếng." Nói , cô cầm chậu  ngoài.
Tần Chiêu Chiêu  theo bóng lưng Trương Mỹ Phượng, trong lòng  chút áy náy. Chị  quá  bụng, đến mức cô cảm thấy   phiền quá nhiều. Nếu   thế ,  lẽ cô   đến đây.
Chẳng bao lâu , Trương Mỹ Phượng  ,  tay là một chậu nước mát lạnh. Cô đặt chậu lên giá rửa mặt, nhúng khăn   vắt khô, cẩn thận đắp lên lưng Tần Chiêu Chiêu.
"Chị dâu,  phiền chị quá, em thấy ngại quá . Khuya thế  mà còn để chị  chăm sóc em nữa."
Trương Mỹ Phượng bật : "Có gì  mà phiền. Nếu   tại chị, em   chịu đau như . Em  trách chị, chị  mừng lắm . Giờ giúp em chút chuyện , chị cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu nắm lấy tay chị, ánh mắt chân thành: "Chị dâu, em   , em  trách chị . Là em tự   theo thôi, chẳng liên quan gì đến chị. Chị đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
"Chị  nghĩ gì , nhưng mà , chẳng  em là  khách sáo  ?" Trương Mỹ Phượng dịu dàng ,  vỗ nhẹ lên tay cô. "Nói thật nhé, chị xem em như em gái ruột của  . Chị  đối  với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/139.html.]
Một câu  đơn giản, nhưng khiến lòng Tần Chiêu Chiêu ấm áp lạ thường. Sống mũi cô bỗng cay cay.
Từ khi xuyên đến thế giới , cô vẫn luôn cảm thấy lạc lõng. Những  xung quanh đều là  , bạn bè của nguyên chủ, còn cô chỉ là một linh hồn xa lạ trong vỏ bọc .
Thế nhưng, sự quan tâm của Trương Mỹ Phượng  chân thành đến mức cô  thể  cảm động.
"Chị dâu, chị thật ."
Trương Mỹ Phượng bật : "Em cũng . Chúng  đều  cả."
Tần Chiêu Chiêu cũng  theo.
Trương Mỹ Phượng thở dài, chậm rãi : "Mỗi  Đại Hải   nhiệm vụ, chị đều thức trắng đêm, cứ  mở mắt đến sáng. Chỉ khi   về an , chị mới thật sự yên tâm. Hôm nay  em   chuyện cùng, chị cũng bớt nghĩ lung tung."
Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng an ủi: "Chị đừng lo quá, họ đều là những  từng trải qua bao trận mạc,   s.ú.n.g trong tay, chắc chắn sẽ   chuyện gì ."
Ban đầu, cô đến tìm Trương Mỹ Phượng cũng là để trò chuyện, tìm chút an ủi.   ngờ,  lo lắng hơn  là Trương Mỹ Phượng. Thế nên, cô đành  vài câu để giúp chị  bớt căng thẳng.