Tần Chiêu Chiêu chọn hai chiếc quần lót màu xám cho Lục Trầm, còn  thì lấy ba chiếc màu hồng. Nhìn thấy tất cotton, cô tiện thể mua thêm hai đôi cho bản  và hai đôi cho Lục Trầm.
Mấy thứ  tổng cộng hết tám đồng.
Trương Mỹ Phượng cũng mua hai đôi tất cho Tiểu Bảo, chọn cho chồng hai chiếc quần lót cotton và hai đôi tất.
Tần Chiêu Chiêu  chị, thắc mắc:
“Sao chị  mua cho  mấy đôi?”
“Hôm nay tiêu nhiều quá ,  thể mua thêm. Với  ở nhà chị vẫn còn,  cần thiết.”
Tần Chiêu Chiêu  Trương Mỹ Phượng tiếc tiền,  nỡ mua cho , nên cô cũng  khuyên thêm. Dù  đây cũng là chuyện nhà  .
Cô cất gọn quần lót và tất  túi,  giúp Trương Mỹ Phượng xách đồ rời khỏi cửa hàng mậu dịch.
Bên ngoài, chiếc xe Jeep vẫn đậu ngay đó.
Lục Trầm  trong xe trông Tiểu Bảo. Thấy hai   ,  liền xuống xe, nhanh chóng bước tới giúp xách đồ.
Anh  đống túi lớn túi nhỏ   hỏi:
“Chị dâu, chuyến  chị cũng mua kha khá đồ đấy nhỉ?”
Trương Mỹ Phượng  đáp:
“Ra ngoài một chuyến  dễ dàng, nhân tiện   lái xe, tiện thể mang về  nên chị mua thêm chút đồ.”
Lục Trầm mở cửa xe, xếp đồ của chị lên ghế,    :
“Cốp xe đầy ,  còn chỗ nữa .”
“Xem  hôm nay ai cũng mua   ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/159.html.]
Lục Trầm  sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô cũng tay xách nách mang liền hỏi:
“Hôm nay em mua những gì thế?”
Tần Chiêu Chiêu  nhẹ:
Mộng Vân Thường
“Tám cân sườn.”
Trương Mỹ Phượng   thì sửng sốt:
“Sao em  mua thịt? Sườn  xương, chẳng   bao nhiêu thịt. Hơn nữa,   mỡ thì nấu cũng chẳng  mùi thơm.”
Tần Chiêu Chiêu   thời  thích ăn thịt mỡ, nhưng cô   giải thích nhiều. Chỉ đơn giản :
“Rẻ mà, tám cân chỉ  bốn đồng.”
Trương Mỹ Phượng gật gù:
“Giá cũng hợp lý đấy. Mà em định nấu sườn kiểu gì? Luộc ?”
Nhắc đến sườn, Tần Chiêu Chiêu hào hứng hơn hẳn:
“Sườn  thể chế biến  nhiều món lắm. Kho, chiên, hầm đều ngon cả. Kết hợp với các loại rau khác  còn  thể tạo  hương vị đặc biệt nữa.”
Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên:
“Sao em  nhiều thế? Trước đây ở nhà em cũng  ăn mấy món đó ?”
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu:
“Vâng, em là con gái một, ba  đều là công chức, mỗi tháng ít nhất cũng ăn năm, sáu .”
Trương Mỹ Phượng   thì bật :
“Chả trách! Nhà em điều kiện  mà. Không như chị, nhà chị ở vùng nông thôn hẻo lánh, hồi bé cả năm mới  ăn một bữa thịt. Mà  mua thì cũng  là thịt mỡ, hiếm lắm mới  ăn chút thịt nạc. Bây giờ chị vẫn thấy thịt mỡ là ngon nhất.”