Tần Chiêu Chiêu mỉm .
 là mỗi thời đại  nuôi dưỡng một thế hệ khác .
Chiếc xe Jeep lăn bánh, tiếp tục chạy  đường.
Cô  trò chuyện với Trương Mỹ Phượng,  vô tình liếc  qua cửa kính, thấy một tấm biển lớn ghi: Cục Quản lý Y tế Thành phố Đông Lăng.
Tần Chiêu Chiêu bất giác siết chặt túi đồ trong tay.
Cô  rằng  những năm 80,  thể thi lấy chứng chỉ hành nghề y.
Chỉ cần  chứng chỉ , cô  thể tự mở một phòng khám y học cổ truyền, hợp pháp chữa bệnh cho  .
Khi đó, cô  cần  dựa  Lục Trầm, mà vẫn  thể tự nuôi sống bản .
Y thuật gia truyền của nhà họ Tần  thể chữa trị nhiều chứng bệnh nan y. Ông nội  truyền dạy cho Tần Chiêu Chiêu tất cả những kỹ năng tinh túy nhất.
Ở kiếp , cô từng  gọi là "Thủ thần tốc" – nghĩa là chỉ cần tay chạm đến , bệnh khỏi đến đó, nhanh chóng và chính xác vô cùng.
Trong thời đại mà y học còn  phát triển, cô sẵn sàng giúp đỡ những    điều kiện khám chữa bệnh, bỏ  ít tiền mà vẫn  thể khỏi bệnh.
Trên đường , cô đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe ở đây."
Lục Trầm  ngạc nhiên: "Sao ?"
Mộng Vân Thường
"Em   cục y tế hỏi vài chuyện."
Nghe , Lục Trầm liền tấp xe  lề.
Thời buổi , đường sá vắng vẻ, cũng chẳng  đèn tín hiệu giao thông, nên việc dừng xe giữa đường  ai ý kiến gì.
"Anh đợi em một lát, em   sẽ  ngay."
Lục Trầm  hiểu cô đến cục y tế  gì, bèn mở cửa xe bước xuống: "Anh  cùng em."
"Không cần ,  cứ chờ trong xe. Em  ngay thôi."
Dứt lời, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy  trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/160.html.]
Lục Trầm  chút tò mò,   theo, nhưng thấy cô    thì đành thôi. Anh   xe, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cửa cục y tế, tò mò chờ đợi.
Tần Chiêu Chiêu  trong, tìm một nhân viên y tế để hỏi về việc thi lấy chứng chỉ hành nghề.
Người nhân viên  rằng kỳ thi năm nay  kết thúc.
Kỳ thi thường  tổ chức  tháng Hai, đến tháng Năm sẽ nhận  chứng chỉ. Trước đó một đến hai tháng, thí sinh  đến cục y tế để lấy đơn đăng ký, điền thông tin cá nhân  nộp tại trung tâm y tế địa phương. Khi kỳ thi diễn , sẽ  thông báo cụ thể về thời gian và địa điểm.
Nếu thi đậu, đến tháng Năm sẽ nhận  chứng chỉ hành nghề.
Hiện tại mới là tháng Mười, nghĩa là cô  chờ đến tháng Hai năm  mới  thể thi, tức là còn năm tháng nữa.
Sau khi cảm ơn nhân viên, Tần Chiêu Chiêu rời khỏi cục y tế,  trở  xe.
Vừa   trong, Lục Trầm   sang hỏi: "Xong việc  ?"
"Xong ,  thôi."
Lục Trầm khởi động xe, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc,  kiềm chế  mà hỏi tiếp:
"Chiêu Chiêu, em  cục y tế hỏi gì ?"
"Em hỏi về kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y."
"Chứng chỉ hành nghề y?"
" . Em định thi lấy chứng chỉ,  đó mở một phòng khám nhỏ. Vừa chữa bệnh cứu ,  kiếm chút tiền mưu sinh."
Lục Trầm  ,   nên  gì.
Ngồi ở ghế , Trương Mỹ Phượng bật : "Tiểu Tần, thật  quá. Chỉ với khả năng của em, chắc chắn em sẽ thi đỗ."
" kỳ thi  qua , em  đợi đến tháng Hai năm ."
"Không , năm tháng trôi qua nhanh lắm."
Lục Trầm im lặng  cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng hiểu  rằng Tần Chiêu Chiêu thực sự nghiêm túc  thi chứng chỉ hành nghề y.
Anh nhíu mày, vẫn  chút hoài nghi: "Chiêu Chiêu, em  từng học qua trường lớp y khoa nào,   thi ?"