Lục Trầm nhớ  những    mang cơm về, cô đều ăn hết sạch cả hộp, trừ khi  hợp khẩu vị.
"Em mới ăn nửa bát,  no ? Có chỗ nào  khỏe ?"
"Em  , cơ thể vẫn . Lúc luộc sườn em  ăn vài miếng. Khi xào xong, em cũng nếm thử một hai miếng. Bây giờ ăn thêm nữa thì no thật ."
Nghe , Lục Trầm mới yên tâm.
"Không  là  ."
Tần Chiêu Chiêu múc cho  một bát canh sườn với củ sen, đặt  mặt:
"Ăn đồ khô nhiều,  uống chút canh ."
Lục Trầm nhận lấy, uống một ngụm, mùi thơm nhẹ của sườn cùng vị thanh mát của củ sen khiến  hài lòng gật đầu:
"Nước canh  thanh,  hề ngấy. Củ sen ở đây cũng ngon. Không ngờ em  giỏi nấu nướng thế ."
Nói ,  đặt bát xuống, nửa đùa nửa thật:
"Tết năm nay, về thăm nhà,  nhất định  mua nhiều quà biếu bố  em, cảm ơn họ  dạy dỗ em  như !"
Tần Chiêu Chiêu  sững , tim như lỡ mất một nhịp.
Anh  cứ như… thật sự xem cô là vợ  .
Mộng Vân Thường
Nhắc đến bố  của "nguyên chủ," Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lá thư họ gửi đến mấy hôm .
"Bố  em  gửi thư, em   thư trả lời .  mà… em   phong bì và tem. Anh giúp em gửi nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/173.html.]
Lục Trầm gật đầu: "Được, mai  sẽ gửi. Bố  em  gì trong thư ?"
"Không  gì quan trọng cả, chỉ là thăm hỏi bình thường thôi." Cô đáp qua loa,  nhanh chóng đổi chủ đề. "Anh ăn xong thì nhớ tự dọn dẹp nhé, em  sắp xếp quần áo cho ."
"Được."
Nói xong, Tần Chiêu Chiêu rời khỏi nhà chính,  túi quần áo lớn mà Lục Trầm mang về.
Bên trong  là quân phục, đủ loại cho cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Ngoài , quần áo thường chỉ  đúng một chiếc quần xanh đen, một chiếc áo khoác da màu xám nâu, và một chiếc áo bông dài màu xanh lính.
Không nhiều nhưng khá dày dặn.
Cô  lượt lấy từng món , sắp xếp gọn gàng  tủ quần áo. Chẳng mấy chốc,  trống trong tủ   lấp đầy, ép những bộ váy áo xinh  của cô dạt hết sang một bên.
Khi sắp xếp đến đáy túi, cô bỗng thấy hai chiếc quần lót nam. Một trong  đó chính là chiếc mà cô  từng thấy  giấu  gối hôm nọ.
Nghĩ đến chuyện hôm đó, cô  nhịn  mà bật .
Người đàn ông  đúng là thú vị.
Cô nhẹ nhàng lấy chúng , xếp ngay ngắn  một góc tủ. Đồng thời, cô cũng cất luôn hai chiếc quần lót mới mua sang một chỗ khác, tránh để Lục Trầm vô tình  thấy   gây  tình huống ngượng ngùng.
Sau khi sắp xếp xong, cô khẽ thở phào, đóng cửa tủ .
Lúc , Lục Trầm cũng  dọn dẹp xong, thong thả bước  phòng.
Tần Chiêu Chiêu vẫn  quen với việc  tự nhiên   phòng  như . Trước đây cô luôn sống một , bây giờ đột nhiên  một  đàn ông ở chung, cảm giác lạ lẫm   xua tan .
 Lục Trầm thì  nghĩ nhiều như ,   thẳng đến tủ quần áo,  mở tủ  :
"Khi đến đây   tắm,  đầy mồ hôi. Giờ  lấy quần áo  tắm đây."