Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
Dương Tiểu Yến đau đớn quá .
Cô   chỉ mất  đứa con trong bụng, mà còn  chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ  đàn ông đáng lẽ   bảo vệ .
Tần Chiêu Chiêu  Dương Tiểu Yến, ánh mắt  giấu nổi sự kinh ngạc.
"Chị chồng cô  ngăn cản khi   đánh cô ?"
Dương Tiểu Yến lắc đầu, giọng  đầy cay đắng:
"Chị  đến chỉ để bắt  ly hôn với em trai . Khi   đánh, chị  chỉ  ngoài cửa . Lúc   sảy thai, chị  chẳng những  thương xót mà còn mắng  xui xẻo,  giữ  m.á.u mủ nhà họ Ngô. Họ chẳng quan tâm đến sức khỏe của , dù  yếu đến mức   vững, họ vẫn bắt  nấu ăn, dọn dẹp cho cả nhà. Cũng vì  chịu nổi nữa,  mới quyết định đến xưởng  việc."
Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay,  thể hiểu nổi vì  một  phụ nữ   cố gắng duy trì cuộc hôn nhân như .
"Cô còn yêu chồng  ?"
Dương Tiểu Yến im lặng một lúc lâu  mới đáp, giọng cô run rẩy:
" từng yêu... nhưng bây giờ, chỉ còn  nỗi sợ hãi."
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/285.html.]
"Nếu , tại  cô  giải thoát cho chính ? Tiếp tục như thế , sớm muộn gì   cũng đánh cô đến chết."
Dương Tiểu Yến  nhạt, nụ  đầy chua xót:
"Em trai   kết hôn, nhà  đẻ  còn chỗ cho  nữa. Nếu ly hôn,  chẳng    , cũng chẳng   sống thế nào.  sợ    khinh thường, gièm pha. Chỉ là... nếu   con,  lẽ  chuyện  khác. Nếu  con, họ  thể đối xử  với  hơn..."
Tần Chiêu Chiêu  cô , trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Một  phụ nữ  chịu quá nhiều đau khổ mà vẫn cố nuôi hy vọng với  đàn ông đó, thật đáng thương  bao.
Cô khẽ thở dài, nghiêm túc hỏi:
"Chẳng lẽ cô định cứ chịu đựng mãi như  ?"
Dương Tiểu Yến lộ  vẻ mặt hoang mang, như thể chính bản  cô cũng   câu trả lời. Một lúc , cô khẽ , nhưng nụ   còn thê lương hơn cả nước mắt.
" cũng   nữa... Sống  ngày nào  ngày đó thôi. Có lẽ đến khi nào   đánh chết,  mới thật sự  giải thoát."
Nghe xong, Tần Chiêu Chiêu  khỏi rùng . Cô  ngờ Dương Tiểu Yến  tuyệt vọng đến mức chấp nhận  phận như .
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Tiểu Yến, nghiêm túc :
"Cô  thể  suy nghĩ như  ! Đời  chỉ  một , cô đến thế gian    chỉ để sống vì một  đàn ông. Cô  sống vì chính . Hiện tại cô   công việc,  thể tự kiếm tiền,    khả năng tự nuôi sống bản , thậm chí còn  thể sống  hơn nữa. Khi cô trở nên mạnh mẽ và độc lập, tự nhiên sẽ   yêu thương cô. Tại   vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng chứ?"