Cảm giác bế tắc khiến  thấy vô cùng khó chịu.
Ngồi xuống bàn  việc,  day trán, cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Một lúc ,  quyết định gọi điện cho Hạ Đông Hải – Cục trưởng Cục Công an thành phố Đông Lăng.
Điện thoại  kết nối, giọng  trầm  của Hạ Đông Hải vang lên:
"Lục Trầm? Có chuyện gì ?"
Lục Trầm  vòng vo,  thẳng  vấn đề:
"Cục trưởng Hạ,   nhờ ông điều tra về Lưu Ngọc Bảo – thư ký của thị trưởng."
Bên  im lặng vài giây,  đó giọng Hạ Đông Hải trầm xuống:
"Lưu Ngọc Bảo? Cậu chắc chứ? Anh  là   thị trưởng tin tưởng, nếu   bằng chứng cụ thể, điều tra   sẽ  rắc rối. Nếu  cẩn thận,  thể rước họa   đấy."
Lục Trầm hiểu rõ điều đó.  chừng nào A Khôn   bắt, vùng biên giới vẫn sẽ   yên . Trong chiến dịch  , hai chiến sĩ  hy sinh,  nhất định  tìm  tên trùm tội phạm .
Anh siết chặt điện thoại, giọng  kiên định:
"  chuyện   dễ dàng.  nếu chúng  bí mật điều tra, chắc chắn sẽ   vấn đề gì. Nếu  chuyện gì xảy ,  sẵn sàng chịu trách nhiệm. Chúng  nhất định  bắt  A Khôn. Nếu , thành phố Đông Lăng sẽ mãi   yên ."
Hạ Đông Hải im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài:
"Được .  sẽ xem xét việc .   cũng  cẩn thận, đừng manh động."
Hạ Đông Hải suy nghĩ một lúc,  cuối cùng cũng gật đầu:
"Được,  sẽ điều tra."
Nghe  trả lời chắc chắn, Lục Trầm mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Vừa cúp máy,  liền thấy Tần Chiêu Chiêu  cùng Vương Đức Thuận  doanh trại.
Ngay khi đến nơi, cô  gặp Vương Đức Thuận và  rằng Lục Trầm  trở về an . Trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu, cô  định  phiền công việc của , nhưng nỗi nhớ và lo lắng khiến cô  kìm  mà  gặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/316.html.]
Lục Trầm trông  mệt mỏi, hẳn là    một đêm đầy căng thẳng và vất vả.
Anh  dậy,  cô với nụ  nhẹ  môi:
"Chiêu Chiêu,  em  đến đây?"
Hiểu ý, Vương Đức Thuận liền rời , để   gian riêng cho hai .
Tần Chiêu Chiêu bước tới, dịu dàng :
"Tối qua   về nhà, em lo quá nên đến xem  thế nào."
Lục Trầm   gì, chỉ nắm lấy tay cô, kéo cô  xuống cạnh :
"Anh  . Làm em lo lắng . Mà giờ cũng hơn tám giờ , hôm nay em    ?"
"Chị Khánh Mai     nhiệm vụ  về, nên cho em nghỉ một ngày. Hôm nay em    ."
Lục Trầm  cô, đôi mắt  ánh lên sự quan tâm:
"Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi . Nhìn mắt em kìa, thâm quầng hết . Về ngủ một giấc bù  ."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu,  chợt hỏi:
"Nhiệm vụ của  xong ,   cũng  thể về nhà nghỉ ngơi chứ?"
Lục Trầm khẽ thở dài, lắc đầu:
Mộng Vân Thường
"Nhiệm vụ vẫn   thành, tội phạm  xuất hiện. Đêm qua chỉ là một đêm chờ đợi vô ích. Anh vẫn còn nhiều việc  ,   thời gian nghỉ ngơi . Em về  ."
Tần Chiêu Chiêu hiểu nỗi vất vả của , nhưng vẫn thấy tiếc nuối:
"Vâng, em  . Em   phiền  nữa. Chỉ cần   bình an là em yên tâm. Em về  đây."
Nói , cô khẽ siết lấy tay , như   rời .
Lục Trầm bật , trong ánh mắt  tràn đầy yêu thương:
"Chiêu Chiêu, vất vả cho em ."