Anh  thẳng  mắt cô, giọng trầm :
"Em  cần lo về mối quan hệ giữa  và Chu Phú Quý. Anh  sống với vợ bao nhiêu năm, chắc chắn hiểu rõ tính cách của cô  hơn chúng . Em cứ  những gì em thấy đúng,  chuyện còn  cứ để  lo."
Nghe Lục Trầm  , Tần Chiêu Chiêu cũng  còn do dự nữa.
Bầu  khí trong phòng dần trở nên ấm áp.
Lục Trầm khẽ nghiêng , cúi xuống hôn lên môi cô.
Sáng hôm , Tần Chiêu Chiêu tỉnh dậy, khẽ ôm lấy eo , cảm giác đau mỏi rõ rệt.
Tối qua, Lục Trầm thực sự khiến cô mệt đến mức kiệt sức.
Mất một lúc lâu cô mới  thể  dậy, cảm giác như cả cơ thể  còn là của  nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lục Trầm  chút áy náy, giọng  đầy hối :
"Lần   sẽ  để em mệt như  nữa."
Tần Chiêu Chiêu liếc  một cái, giọng hờn dỗi:
"Dù    gì thì em cũng  tin nữa! Anh là đồ lừa đảo!"
Lục Trầm bật , trong lòng  hiểu rõ, lời hứa  bản     chỉ một .  mỗi  ở bên , chuyện đó  giống như một thứ gây nghiện,  thể kiềm chế .
Mộng Vân Thường
Anh  rõ cô  thực sự giận. Dù thường là  chủ động, nhưng trong những lúc đó, cô gái nhỏ của  luôn nhiệt tình hơn cả ,  cách tận hưởng hơn bất cứ ai.
Cái liếc mắt của cô, trong mắt  chính là đang  nũng.
Lục Trầm ôm chặt cô  lòng, giọng trầm ấm áp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/340.html.]
"Vậy em  xem,  thích kẻ lừa đảo  ?"
Tần Chiêu Chiêu bĩu môi, dù trong lòng thừa nhận  thích sự gần gũi với , nhưng vẫn cố cứng miệng:
"Không thèm thích!"
Lục Trầm bật , một tay ôm lấy eo cô, tay còn  nhẹ nhàng cù  nách.
"Thích   thích đây?"
Tần Chiêu Chiêu vốn  nhột,  đến một phút   chịu nổi, bật  đến chảy nước mắt:
"Thích! Em thích!"
Lục Trầm mới chịu dừng , cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, trong lòng   dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Anh  cô lúc nào cũng  một đằng nghĩ một nẻo.
Lúc , ánh mắt Lục Trầm  sáng lên, như  điều gì đó lóe lên trong đầu.
Tần Chiêu Chiêu lập tức cảnh giác. Cô  nếu tiếp tục đùa giỡn, thế nào cũng sẽ dẫn đến chuyện  giường.
Dù cô cũng  thích, nhưng sức lực  hạn!
Cô vội nhẹ đẩy  :
"Đừng đùa nữa, em đói , chúng   ăn sáng ."
Lục Trầm  cô, khóe môi cong lên. Nếu   vì cô còn   ,  thật sự sẽ  ngại mà tiếp tục.
 cuối cùng,  vẫn nắm tay cô,  dậy:
"Được ,  đùa nữa, chúng  ăn sáng thôi."