Lục Trầm mỉm  khi  lá thư trong tay.
Anh đặt bức thư trở  bàn,  ngước mắt  Tần Chiêu Chiêu:
"Bố  giục chúng  sớm sinh em bé. Sau , chúng  nhất định  cố gắng ."
Tần Chiêu Chiêu  ,  buồn   bất lực:
"Anh  cần cố gắng quá . Cứ thuận theo tự nhiên là  ."
Cô thật sự      với  đàn ông  nữa.
Mới chỉ hơn nửa tháng  ngày động phòng,  mà dường như  vẫn  hết hứng thú.
Chỉ cần cách hai ngày,     mật với cô một .
Lục Trầm  đầy tinh quái, ánh mắt thấp thoáng nét trêu chọc:
"Anh khỏe mạnh lắm,   mỗi ngày cũng  thành vấn đề."
Tần Chiêu Chiêu bĩu môi,    với  cũng chỉ uổng công.
Cô lắc đầu,  nhắc đến nữa. Dù  thì,   tốn sức cũng   cô.
Mộng Vân Thường
Anh  thế nào thì cứ  .
Cô lấy hai bức thư   xong  đặt lên bàn,  :
"Em    . Đây là thư em  hồi âm cho bố  em. Còn bức  là em  gửi bố  . Ngày mai  nhớ mang  gửi nhé."
Lục Trầm sững ,  chút bất ngờ:
"Em còn  thư cho bố   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/349.html.]
Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
Lục Trầm nhướng mày, nhớ   đây cô từng tỏ  bất mãn với bố  , liền  khỏi ngạc nhiên:
"Trước đây em còn   ưa bố  , thậm chí bảo sẽ  bao giờ qua  với họ nữa mà?"
Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc,  đó nhẹ giọng đáp:
"Trước đây em bướng bỉnh,    nhiều chuyện mà bây giờ nghĩ  em cũng thấy khó hiểu. Bố    đuổi em  khỏi nhà, còn để em theo  đến quân đội, trong lòng em thật sự  ơn họ."
Lục Trầm  cô  , lòng chợt thấy ấm áp. Anh khẽ mỉm , ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ:
"Em  thể nghĩ như ,  thật sự  vui. Thực , bố  cũng  trách em . Lần nào gọi điện cho , họ cũng dặn   đối xử  với em, hai vợ chồng   sống thật hạnh phúc."
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt, ngạc nhiên:
"Thật ?"
Lục Trầm gật đầu chắc chắn:
"Thật chứ. Sao   thể lừa em ?"
Tần Chiêu Chiêu  giấu  niềm vui:
"Vậy thì  quá ! Đợi đến Tết, em nhất định sẽ xin  bố  chồng."
Lục Trầm  , giọng điệu đầy cưng chiều:
"Một nhà với  thì cần gì   lời khách sáo? Nếu chúng   một đứa con, em  cần  gì cả, bố   nhất định sẽ cưng chiều em hết mực. Còn xin  gì nữa chứ?"
Tần Chiêu Chiêu giả vờ lườm  một cái:
"Anh cứ ba câu thì chẳng câu nào  nhắc đến chuyện đó. Mau ăn cơm !"