Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Tiện tay thôi mà. À, chị dâu, bác sĩ khám cho Tiểu Bảo  ?"
Trương Mỹ Phượng  ngập ngừng,    rằng   đoán sai bệnh. Cô sợ nếu  , Tần Chiêu Chiêu sẽ khó xử.
"Bác sĩ kê đơn thuốc ,   . Họ bảo chỉ cần uống vài ngày là khỏi."
Nghe , Tần Chiêu Chiêu cũng  hỏi thêm. Bệnh cam tích khá phổ biến, điều trị đơn giản, chỉ cần bác sĩ  kinh nghiệm đều  thể chẩn đoán chính xác.
"Vậy thì  quá. Em  hái ít rau diếp cá, chị  thể trộn  gỏi cho Tiểu Bảo. Rau  giúp tiêu thực, hỗ trợ tiêu hóa,  cho  dày lắm."
Trương Mỹ Phượng lắc đầu ngay:
"Cả nhà chị  ai ăn  món , mùi nó tanh quá."
Tần Chiêu Chiêu cũng  ép. Cô  diếp cá là loại rau  , nhưng   ai cũng chịu nổi mùi đặc trưng của nó. Ai thích thì ăn ngon, còn ai  quen thì dù   đến  cũng khó mà nuốt nổi.
Trương Mỹ Phượng  rổ rau một lượt  :
"Rau cải trời  khô quá, nếu dùng dầu cải để gói bánh thì  ngon. Phải  mỡ lợn thì mới béo ngậy. Nhà em chắc   mỡ lợn  nhỉ? Nhà chị còn một hũ, để lát nữa chị mang qua cho em ít."
Tần Chiêu Chiêu cũng  khách sáo. Quả thật, rau cải trời gói bánh bao mà   thịt thì ít nhất cũng   mỡ lợn để tăng vị béo.
"Vậy em cảm ơn chị dâu  nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/41.html.]
"Chị còn  cảm ơn em vì  giúp chị hái rau nữa đấy! Đợi chị mang qua cho em ngay." Nói , Trương Mỹ Phượng   .
Tần Chiêu Chiêu   với theo:
"Không vội  chị, để  cũng  mà!"
Trương Mỹ Phượng đáp :
"Chị  quên lắm!"
Về đến nhà, cô   phòng thấy Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, liền rón rén bước  bếp.
Cô lấy một cái bát sạch, mở nắp hũ mỡ lợn, múc đầy một bát    ngoài.
Vừa bước đến cửa, cô chạm mặt thím Lưu.
Mộng Vân Thường
Thím Lưu là  của cán bộ Lưu trong doanh trại. Bố cán bộ Lưu mất sớm, nên   đưa  lên đây sống cùng.
Vợ của cán bộ Lưu là Dương Thải Phượng,  đây  giáo viên ở quê. Khi theo chồng lên doanh trại, cô tiếp tục dạy học tại trường dành cho con em quân nhân.
Thím Lưu là một trong  ít  trong khu nhà gia đình quân nhân    việc gì cả.
Con trai Thím Lưu  , con dâu  dạy học, cháu trai đến trường, cả ngày bà chỉ quanh quẩn một  trong nhà. Không ngủ thì   thăm hỏi hàng xóm, thích  lê đôi mách, bàn tán chuyện nhà  nhà .
Trương Mỹ Phượng  mấy ưa gì thói quen đó của bà. Ban đầu cô còn trò chuyện đôi ba câu cho  phép, nhưng dần dà nhận  những chuyện bà  đều quá nhạy cảm, dễ gây hiểu lầm, nên cô tránh dần.