Lục Dao hậm hực đáp:
"Con nhịn cũng chỉ vì nể mặt  thôi. Chứ nếu , con  chẳng thèm nhường chị  ."
Trong phòng ngủ, Lục Phi  thấy Giang Tâm Liên đang   giường, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu. Anh  khẽ thở dài, trong lòng  chút bực bội.
Một tuần mới  về nhà một , cả nhà ai nấy đều vui vẻ,  mà cô  cứ  giận dỗi   khí trùng xuống. Anh    trách móc, bởi vì nếu  , cô   càng giận hơn, thậm chí còn  thể đòi đưa con về ngoại chơi, lúc đó  càng rắc rối.
Lục Phi cố gắng kiềm chế cảm xúc,  xuống bên cạnh vợ, giọng  ôn hòa:
"Tâm Liên, em  thế? Có chỗ nào  khỏe ? Có cần  đưa em đến bệnh viện ?"
Giang Tâm Liên liếc  Lục Phi, giọng đầy bực bội:
"Chỗ nào em cũng thấy  khỏe, em  về nhà."
Lục Phi nhíu mày  vợ,  hiểu  cô  tức giận:
"Sao tự dưng em nổi giận ? Ai chọc giận em ?"
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của chồng, sự thất vọng trong mắt Giang Tâm Liên càng thêm rõ rệt. Cô hít một , cố nén ấm ức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/411.html.]
"Anh  rõ vì  em  vui mà còn giả vờ hỏi  gì?"
Lục Phi cau mày, giọng  chút mất kiên nhẫn:
"Sao   ? Anh   con giun trong bụng em mà đoán  em  vui vì chuyện gì. Nếu  gì   ý, em cứ  thẳng  ."
Giang Tâm Liên  chồng, đáy mắt dâng lên một tầng tủi :
"Anh  thái độ của bố   ! Nghe tin nhà chú Hai  thai mà vui như thể họ sắp đón rồng con  đời . Mẹ  còn  đón em dâu về nhà chăm sóc nữa. Vậy lúc em mang thai hai đứa con của chúng , họ đối xử với em thế nào? Chẳng  chỉ  mỗi  là vui mừng    thôi ?"
Lục Phi khẽ thở dài, cố nén cơn bực dọc đang bùng lên trong lòng. Anh giữ giọng bình tĩnh:
"Khi chúng  kết hôn, chính em     sống chung với bố  . Vậy nên họ  nhường  căn nhà lớn của  cho chúng . Nhà chỉ cách đây  đầy một cây ,  mà mỗi tuần về một  em cũng  vui. Gặp bố   thì mặt em lúc nào cũng lạnh tanh.
Lúc em mang thai, dù  gọi em về nhà dưỡng thai, nhưng bố    bao giờ thiếu tiền trợ cấp  tem phiếu cho  ? Họ còn thường xuyên mang đồ bổ sang cho em. Những chuyện đó em quên hết  ?"
Giang Tâm Liên trừng mắt  chồng, vành mắt đỏ hoe, giọng  cũng nghẹn :
"Lúc  đưa em về nhà, bố    phản đối chuyện của chúng . Họ  thích em,  tại  em  sống chung với họ?
Mộng Vân Thường
Còn cái nhà họ đưa, chẳng  là chuyện đương nhiên ? Anh là con trai họ, con trai lấy vợ thì  lo nhà cửa.
Lúc em mang thai, đúng là họ  bỏ tiền , nhưng em  rõ, họ chỉ quan tâm đến đứa trẻ trong bụng em thôi. Đến khi em sinh con xong, tiền trợ cấp cũng cắt ngay lập tức. Anh  , hôm nay  tin nhà chú Hai  thai, cả nhà  ai cũng vui mừng khôn xiết. Anh bảo em  tức giận  ?"