Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Phi đuổi theo Giang Tâm Liên khi cô bế con bước vội  khỏi nhà. Đây là khu nhà của gia đình quân nhân. Hôm nay là cuối tuần, nhiều gia đình  bữa cơm tối thường đưa con  ngoài  dạo. Mặc dù trong lòng Lục Phi đang  bực bội, nhưng vì xung quanh  đông đủ hàng xóm,   thể  gì nặng lời với Giang Tâm Liên.
Giang Tâm Liên  rõ tất cả các hàng xóm ở khu . Lúc mới cưới, vì nhà  sửa xong nên cô  sống ở khu nhà  một thời gian và quen  nhiều  ở đây. Khi vui vẻ, cô chào hỏi tất cả, nhưng khi  vui, cô chẳng buồn quan tâm ai.
Lục Phi  bên cạnh cô, chỉ còn  gượng gạo chào hỏi những  hàng xóm. Còn   xung quanh thì   ấn tượng  về Giang Tâm Liên. Họ nghĩ cô kiêu căng, luôn coi  là  hết nên chẳng ai chủ động chào hỏi cô.
Khi  khỏi khu nhà quân nhân, Giang Tâm Liên thả con  phòng khách  bước  phòng ngủ, đóng sầm cửa . Ba bố con chỉ còn    mà   gì.
Mộng Vân Thường
Á Á, đứa con gái nhỏ, kéo tay Lục Phi, thắc mắc:
"Bố ơi,    giận nữa ? Bố  dỗ  ."
Lục Phi cảm thấy thật sự chán nản với cuộc sống . Nếu   vì hai cô con gái còn quá nhỏ,  thực sự  thể chịu đựng thêm nữa. Anh cảm thấy  chẳng  thấy  tương lai gì trong những ngày tháng kiệt quệ .
Người giúp việc bước  gần, nhẹ nhàng :
"Anh  xem cô giáo Giang . Nếu cô  cứ giận dỗi mãi như thế, công việc của  cũng  dễ ."
Lục Phi thở dài,  còn cách nào khác,  đành  phòng dỗ dành cô vợ. Anh bảo  giúp việc:
"Chị Vương, đưa hai đứa nhỏ  phòng chơi ."
Người giúp việc gật đầu và dẫn hai đứa trẻ . Lục Phi nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/415.html.]
Giang Tâm Liên đang   mép giường, vẻ mặt lạnh tanh. Thấy Lục Phi , cô  lập tức :
"Anh  ngoài , em  yên tĩnh."
Lục Phi kéo ghế  đối diện cô, giọng khàn  vì mệt mỏi:
"Em thực sự  gì đây? Lần nào cũng thế, em  thấy mệt mỏi ?"
Giang Tâm Liên lạnh lùng đáp :
"Đừng  gì nữa. Nếu   về phe   thì đừng bận tâm đến sống c.h.ế.t của em nữa."
Lục Phi  kiềm chế  nữa, giọng  cao lên,  chút tức giận:
"Chúng   thể sống yên   ? Tại  em cứ   cho    vui như thế?"
Giang Tâm Liên  nhạt:
"Đây là  của em ? Là  của  và bố   đấy. Chẳng lẽ   thấy ? Hôm nay em đưa bọn trẻ  mà   chẳng  gì, thậm chí  hề ngăn cản. Anh còn  hiểu ý bà  ?"
Lục Phi cảm thấy sự kiên nhẫn của   đến giới hạn. Anh  thể giữ bình tĩnh thêm nữa, giọng  lúc    căng thẳng:
"Giang Tâm Liên, sự kiên nhẫn của con   giới hạn. Nếu em   sống tiếp với  thì  cũng  ngăn em, em   gì thì ."