Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bà cô  một bên, gương mặt  biến sắc, rõ ràng là  vui.
Lúc , một  bé chừng năm, sáu tuổi rụt rè bước  từ căn phòng mà Tần Chiêu Chiêu từng ở  khi lấy chồng. Cậu bé  nơi ngưỡng cửa, đôi mắt e dè  về phía  .
Bà cô  thấy  bé liền vui vẻ vẫy tay gọi: “Cẩu Đảm, mau  đây chào chị gái và  rể  con.”
Cậu bé vẫn  yên tại chỗ,  dám bước tới.
Bà cô xoa đầu ,   với  : “Thằng bé ngại  lạ lắm. Nó sống ở quê từ bé,  bao giờ lên thành phố cả.” Nói , bà bế  bé  lòng, vỗ về đầy yêu thương.
Tần Chiêu Chiêu  cảnh , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô   tại   cảm thấy  gì đó  , nhưng  thể  rõ  . Ánh mắt cô theo phản xạ  về phía  .
Lý Lệ Hoa mỉm  giải thích: “Đây là cháu trai của bà cô, cũng là em họ của con.”
Nghe , Tần Chiêu Chiêu  khỏi ngạc nhiên. Trong ký ức của cô  hề  sự tồn tại của bà cô ,  càng  từng   về  em họ . Cô tự hỏi   bà cô dẫn  bé lên đây  gì, chẳng lẽ là  gửi  nhờ bố  cô nuôi hộ? Nghĩ đến đó, cô  thấy ý nghĩ của   vô lý. Thời đó, chuyện cho con gái  nhờ nuôi vì gia cảnh khó khăn thì , nhưng con trai, nhất là một đứa trẻ  lớn thế ,  càng là cháu trai duy nhất,   thể  mang  gửi là gửi ?
Bà cô bế  bé đến  cạnh Tần Chiêu Chiêu,  hiền từ: “Cẩu Đảm ngoan lắm, ăn uống  kén chọn,    lời. Chiêu Chiêu, cháu thấy  thích em họ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/453.html.]
Tần Chiêu Chiêu   bé, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu thì cũng đáp thật lòng: “Em họ trông  dễ thương,  mà cháu  thích cho .” Rồi cô  sang Lục Trầm: “Anh lấy kẹo Đại Bạch Thố  mang cho em .”
Nghe , bà cô vui mừng  mặt, tủm tỉm : “Cẩu Đảm, con thấy ? Chị đối với con  thế nào! Mau gọi chị .”
Cậu bé còn  ngại ngùng, rúc  lòng bà.
Bà cô  giục: “Gọi  nào.”
Lúc   bé mới lí nhí gọi một tiếng: “Chị.”
Tần Chiêu Chiêu mỉm  xoa đầu em trai.
Bà cô   sang Lục Trầm: “Còn đây là  rể của con.”
Cẩu Đảm càng rụt rè hơn, nhỏ giọng gọi: “Anh rể.”
Mộng Vân Thường
Lục Trầm khẽ gật đầu, lấy một nắm kẹo đưa cho bà cô.
Bà cô cầm lấy,   chút khách sáo nhét hết  tay Cẩu Đảm,    : “Nhìn xem, chị và  rể thương con thế nào. Ở quê, con    ăn mấy thứ ngon thế .”