Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dư Hoa  lúc bước  bếp,  tay cầm con gà   sạch lông,  thấy  liền nghiêm giọng nhắc nhở:
"Lục Dao, hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến   nữa. Đặc biệt là  mặt  con, con  càng  nên ."
Tần Chiêu Chiêu thấy  chồng  tới, liền định  lên nhường đường.
Mộng Vân Thường
Dư Hoa  hiền:
"Con cứ  ,  vướng . Con gà  là gà mái già sáu năm tuổi,  nhờ   quê  giúp, mua về để bồi bổ cho con đấy."
Lục Dao vui vẻ  thêm:
"Mẹ em học nấu canh từ bà ngoại đấy. Ở quê bà, nghề nấu canh  truyền từ thế hệ  sang thế hệ khác, trai  gái đều  học hết."
Tần Chiêu Chiêu từng   một  vùng miền ở phía Nam  truyền thống . Nghề gia truyền như  thật thú vị, cô cũng thấy hứng thú.
"Mẹ,   dạy con cách nấu canh . Đợi về Đông Lăng, con  thể nấu cho Lục Trầm ăn nữa."
Dư Hoa  , ánh mắt đầy hài lòng, trong lòng cảm thấy  vui mừng. Có một cô con dâu  nghĩ cho chồng như thế , thật sự là một điều đáng quý, hơn hẳn con dâu cả Giang Tâm Liên.
"Con đang  thai, thấy khỏe là  . Lục Trầm uống nhiều  ít cũng chẳng . Từ nhỏ   dạy nó nấu ăn, nó cũng thích  lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/472.html.]
Hồi còn bé, chỉ cần thấy  nấu nướng là nó tự chạy  bếp học theo. Nhìn một  là  thể   ngay, mà tay nghề cũng  tệ . Mẹ còn nghĩ, kiếp  nó chắc là đầu bếp, nên kiếp  mới  năng khiếu như thế."
Bà     tiếp:
"Sau khi hai con chuyển đến doanh trại, con  cần  gì cả. Muốn ăn  uống gì thì cứ bảo Lục Trầm  cho."
Nghe những lời , Tần Chiêu Chiêu liền nhớ   đầu tiên Lục Trầm nấu ăn cho   khi hai   lành. Khi  cô  hỏi ai dạy  nấu ăn, và  cũng trả lời y hệt như lời  chồng  .
Cô , nhẹ nhàng đáp:
"Con  yếu ớt đến mức đó . Công việc của Lục Trầm  bận,   lúc nào   cũng về nhà .
Con chọn theo   đến doanh trại là vì  lúc rảnh rỗi  thể nấu vài món ngon cho  . Dù đồ ăn ở căng tin  ngon đến , ăn mãi cũng sẽ ngán thôi."
Lục Dao  híp mắt:
"Anh hai em  phúc quá! Chị dâu , từ khi chị theo  ,    đổi  nhiều. Bây giờ chị chẳng giống chị  đây nữa, như thể trở thành một    khác .
Nếu    thấy cùng một khuôn mặt, chắc em  nghi ngờ chị là ai !"
Dư Hoa bật , lườm con gái:
"Cái con bé , suốt ngày  linh tinh!"