Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bà cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mại của cô bé.
Á Á cũng chạy đến bên bà, đôi mắt ngấn nước, môi run run  mếu máo : "Bà ơi...   cần con và em nữa ..."
Lời  ngây thơ mà đầy đau đớn của Á Á khiến lòng Dư Hoa thắt . Thanh Thanh trong vòng tay bà cũng bật  nức nở.
Hai đứa trẻ ôm chặt lấy bà, tiếng  tràn ngập cả căn phòng. Dư Hoa ôm cháu  lòng, vỗ về dỗ dành:
"Cháu ngoan của bà, đừng  nữa. Con vẫn còn gia đình  mà,   đều yêu thương con. Không    cần các con, chỉ là    đủ khả năng để nuôi dưỡng các con thôi, đừng  nữa nhé."
 Á Á  lắc đầu, nghẹn ngào phản bác:
"Không  thế ! Mẹ chê tụi con   vướng bận. Con   là con với Thanh Thanh sẵn sàng cùng  chịu khổ, nhưng  vẫn  . Mẹ thật sự  cần chúng con nữa..."
Lời  của cô bé như một mũi d.a.o đ.â.m  tim những  lớn trong phòng.
Tần Chiêu Chiêu  một bên  cảnh tượng ,  kìm  mà rơi nước mắt. Cô  thể hiểu nổi tại  một     thể nhẫn tâm đến mức thốt  những lời   mặt con . Chẳng lẽ tiền bạc và nhà cửa quan trọng hơn con cái ? Nếu thật sự như , Giang Tâm Liên  xứng đáng  .
Lục Quốc An và Lục Trầm cũng dừng ván cờ, bước  gần. Ông Lục Quốc An  Lục Phi, trầm giọng hỏi:
Mộng Vân Thường
"Có chuyện gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/485.html.]
Lục Phi  xuống cạnh Tần Chiêu Chiêu, khẽ thở dài  kể :
"Giang Tâm Liên   ở nhà, cô  ở bên nhà bố  ruột. Bà ngoại của bọn trẻ   thẳng là  cần chúng, còn Giang Tâm Liên cũng  y hệt ngay  mặt con bé. Bọn trẻ  tổn thương lắm."
Lục Dao  xong liền bực bội, lớn tiếng :
"Nhà đó thật quá đáng! Sao   thể  những lời như   mặt bọn trẻ chứ? Anh  Giang Tâm Liên đang ở nhà  cô ,   còn dẫn hai đứa đến đó  gì? Gia đình   những  tham lam ích kỷ. Họ  Giang Tâm Liên  thể nhận  nhiều tài sản  ly hôn,   chịu từ bỏ cơ hội béo bở ? Anh  nên để họ dễ dàng đạt  mục đích! Chúng  cứ đối đầu đến cùng, xem ai chịu đựng  lâu hơn! Nghĩ mà tức c.h.ế.t  !"
Lục Quốc An khẽ thở dài, chậm rãi :
"Thôi , đấu đến cùng thì  tổn thương nhất vẫn là Thanh Thanh và Á Á. So với mấy thứ vật chất đó, các con quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần   Giang Tâm Liên   phiền gia đình  và bọn trẻ, nó  gì cũng cứ cho ."
Lục Dao lập tức phản đối:
"Bố,   để họ  lợi như thế chứ! Bố cũng  căn nhà đó sớm muộn gì cũng sẽ rơi  tay em trai Giang Tâm Liên mà!"
Lục Quốc An bình thản đáp:
"Nhà  cho nó  thì là của nó,      cũng  còn liên quan đến chúng  nữa."
Lục Dao vẫn  tranh luận tiếp, nhưng Dư Hoa lên tiếng:
"Bố con  đúng đấy. Nếu  thể dùng những thứ vật chất đó để cắt đứt   với họ, để  con  giải thoát, thì cả nhà  cũng  yên bình. Đâu cần  bận tâm đến mấy thứ còn  nữa?"