Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cậu   đôi mắt sáng của cô, do dự một lúc  hỏi: "Tại  em  tin  như ?"
Lục Dao  , ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng  nhiều cảm xúc. Đến mức  , cô cũng   giấu nữa. Dù  đàn ông  mặt  còn nhớ , nhưng suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn giữ hình bóng  trong lòng.
Cô khẽ , giọng  mang theo chút trêu chọc: "Anh  nhận  em ?"
Hứa An Hoa bất ngờ,  cố gắng nhớ  khuôn mặt  mặt  nhưng ký ức trong đầu chỉ là những hình ảnh mơ hồ,  rõ ràng. Cậu bối rối gãi đầu: "Anh… xin ,   nhớ ."
Lục Dao  sớm chấp nhận thực tế rằng   nhớ . Dù  cũng  tám năm trôi qua,  đó họ chỉ gặp  một ,   nhớ cũng là chuyện bình thường.
Cô nhẹ giọng : "Anh  nhớ em, nhưng em vẫn luôn nhớ . Bao năm qua em  cố tìm kiếm , nhưng   tên  nên chẳng  cách nào tìm . Em từng nghĩ,  lẽ cả đời  cũng  thể gặp   nữa. Không ngờ, cuối cùng  gặp theo cách . Anh còn nhớ tám năm ,   cứu một cô gái  rơi xuống nước ?"
Vừa  đến đây, ánh mắt Hứa An Hoa khẽ d.a.o động. Cậu lục  ký ức trong đầu, biểu cảm dần  đổi  vui mừng : "Em là cô bé  ngã xuống nước hôm đó ?"
Lục Dao thấy  nhớ , trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả,  vui mừng  xúc động.
"Anh thật sự nhớ   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/528.html.]
Mộng Vân Thường
"Nhớ chứ! Khi đó em còn là một cô bé nhỏ xíu, bây giờ  đổi nhiều quá. Em  thể trách  vì  nhận  em ngay   đấy!"
Lục Dao  nhẹ, đôi mắt sáng lên: "Vậy là  vẫn còn nhớ em hồi nhỏ ?"
"Dĩ nhiên là nhớ."
Nghe  câu , lòng cô bỗng trở nên an yên. Hóa   chỉ  cô ghi nhớ về , mà  cũng vẫn giữ ký ức về cô,  là đủ .
Cô chớp mắt,  tinh nghịch: "Em nhớ hồi đó  cũng  cao, bây giờ trông vẫn  khác mấy, nên em nhận  ngay."
Hứa An Hoa   ánh mắt chân thành của Lục Dao, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Nghĩ đến việc cô   tìm kiếm  suốt bấy nhiêu năm,   khỏi thấy xúc động.
Cậu  cô chăm chú, thấp giọng hỏi: "Em  em  tìm kiếm  suốt bao nhiêu năm qua, vì  ?"
Lục Dao  chút do dự, giọng  kiên định: "Vì em  gả cho ."
Hứa An Hoa khựng ,  chút bối rối. Cậu  thể phủ nhận rằng câu   khiến tim  đập nhanh hơn, cũng  thể che giấu sự vui mừng trong lòng. Cậu  ngờ, chỉ một  gặp gỡ tám năm ,   thể khiến cô gái  nhớ mãi đến tận hôm nay.