Dư Hoa mang áo ,  xuống  mặt hai đứa nhỏ, giọng dịu dàng:
"Á Á, Thanh Thanh,  đến thăm các con . Đi với bố  gặp  nhé?"
Thanh Thanh   xong liền sáng mắt, nắm tay chị gái, hớn hở reo lên:
"Chị ơi,  đến ! Chúng   gặp  !"
Thế nhưng, Á Á vẫn  yên,   gì. Thanh Thanh kéo tay chị, sốt ruột hỏi:
"Chị ơi,  chị  vui? Chị   gặp  ?"
Á Á  đáp, chỉ lắc đầu thật mạnh. Đôi vai nhỏ rung lên khe khẽ, nước mắt bắt đầu rơi.
Dư Hoa ôm chặt Á Á  lòng, giọng tràn đầy đau xót.
"Á Á, con  ? Mẹ đang chờ con ngoài  mà."
Á Á ngẩng lên, đôi mắt đẫm nước, giọng  nhỏ xíu nhưng từng chữ  như cứa  lòng .
"Bà nội, con   gặp ."
Dư Hoa sững .
"Tại ? Chẳng  con vẫn luôn mong gặp  ?"
Á Á lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
"Không, con  ."
Dư Hoa nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng dùng khăn lau nước mắt cho cô bé.
"Á Á,  con đang ở bên ngoài. Mẹ  yêu con và Thanh Thanh."
"Không,   yêu chúng con. Mẹ  bỏ rơi con và em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/556.html.]
Cả phòng chìm trong im lặng. Mọi  đều sững sờ.
Con bé mới chỉ năm tuổi thôi mà? Sao    những lời đau lòng như ?
Dư Hoa kiên nhẫn ôm lấy Á Á, giọng nhẹ như gió thoảng.
"Không   con. Mẹ  hề bỏ rơi các con, chỉ là   xa các con một thời gian thôi.   vẫn  yêu hai đứa mà, Á Á. Nghe lời bà nội, dắt em  gặp  ,   ?"
Bà hôn nhẹ lên trán Á Á, ánh mắt đầy xót xa.
Lục Dao  xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô bé, dịu dàng tiếp lời.
"Á Á, bà nội  đúng đấy. Mẹ  bỏ rơi các con . Nếu   yêu các con,  hôm nay  đến gặp hai đứa chứ?"
Thanh Thanh  kế bên, đôi mắt long lanh, giọng bé xíu vang lên.
"Chị ơi, em  gặp . Chị  cùng em  ?"
Á Á cắn môi, vẻ mặt  chút d.a.o động. Dù trong lòng chất chứa nỗi oán trách, nhưng sâu thẳm trong tim, cô bé vẫn nhớ .
Lục Phi  xuống ngang tầm hai đứa trẻ, nhẹ nhàng ôm cả hai  lòng.
"Đi thôi, bố dẫn các con  gặp ."
Không ai  thêm gì nữa. Mọi  chỉ lặng lẽ đưa tiễn đến tận cửa, ánh mắt trĩu nặng tâm sự khi  theo bóng ba cha con rời .
Dư Hoa thở dài, lo lắng thì thầm.
"Hy vọng  khi gặp Giang Tâm Liên, hai đứa trẻ  thể nhẹ lòng hơn."
Lục Dao cũng thấp giọng đáp .
"Thanh Thanh chắc  , chỉ sợ Á Á khó vượt qua . Vết thương trong lòng con bé  dễ lành ."
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu đồng tình. Từ  Tết đến giờ, Á Á như biến thành một đứa trẻ khác, chẳng còn líu lo trò chuyện, cũng chẳng   như  nữa...