Lục Phi cắn răng chịu đựng, một tay ôm Á Á, tay còn  che chắn cho Thanh Thanh,  để cô   tổn thương bọn trẻ.
 Giang Tâm Liên càng đánh càng điên cuồng. Cô  nghiến răng, cúi đầu cắn mạnh  cánh tay trần của Lục Phi.
Rắc!
Lực cắn mạnh đến mức khiến cơ bắp tê dại, m.á.u trào  ngay tức khắc.
Lục Phi đau đến mức suýt ngất, nhưng vẫn  thể phản kháng, sợ  tổn thương Á Á trong lòng.
Giang Tâm Liên cắn sâu hơn, đến khi trong miệng tràn đầy vị m.á.u tanh nồng, cô  mới chậm rãi buông .
Hai đứa nhỏ thấy ,   sợ hãi đến mức c.h.ế.t lặng.
Á Á run rẩy  , nước mắt đọng  gương mặt nhỏ nhắn.
Mộng Vân Thường
Thanh Thanh dụi đầu  n.g.ự.c bố, cơ thể nhỏ bé run bần bật.
Trên cánh tay của Lục Phi, vết cắn sâu hoắm, m.á.u đỏ tươi  ngừng rỉ .
Một màn  quá mức khủng khiếp.
Sau khi cơn giận qua , cô  dần bình tĩnh .
Lục Phi  dấu răng hằn sâu  da , m.á.u rịn  đỏ thẫm, nhưng điều  quan tâm   vết thương  tay, mà là ánh mắt kinh hoàng của hai đứa con. Anh hối hận tột cùng. Đáng lẽ   nên đưa bọn trẻ  gặp cô .
Anh ôm chặt Á Á, dịu dàng :
"Bố đưa các con về nhà."
Nói xong,  xoay  định , nhưng Giang Tâm Liên lập tức lao tới, chắn  cửa. Vừa bình tĩnh , cô   hối hận vì những hành động quá khích của .
Hai đứa trẻ co  ,  cô  bằng ánh mắt e dè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/559.html.]
Lục Phi mất hết kiên nhẫn, giọng lạnh hẳn:
"Giang Tâm Liên, cô nhất định   trò như thế   mặt bọn trẻ ? Tạm thời đừng đến gặp chúng nữa. Khi nào cô kiểm soát  cảm xúc của , hãy  ."
Anh mở cửa,  dừng  một chút:
"Cô  cần lo lắng về bọn trẻ. Ở nhà, ai cũng yêu thương chúng. Không ai ngăn cản cô gặp con, cũng  ai   cô  mặt chúng. Hy vọng   gặp , cô  thể suy nghĩ kỹ xem   đang  tổn thương bọn trẻ  ."
Không đợi cô  trả lời, Lục Phi bế Á Á rời , Thanh Thanh ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ .
Giang Tâm Liên  theo bóng lưng ba cha con khuất dần  khúc quanh. Bọn trẻ  còn bám lấy cô như ,   lóc đòi  theo cô nữa. Chúng chỉ lặng lẽ rời .
Một nỗi thất vọng, hối hận dâng lên trong lòng. Cô  đưa tay lau nước mắt, lặng lẽ xoay  rời .
"Anh,  về sớm ?"
Lục Phi bế hai đứa con bước  nhà.
Dư Hoa vội vàng tiến lên, đón lấy Á Á. Khi  thấy đôi mắt đỏ hoe của hai đứa nhỏ, tim bà trầm xuống. Không cần hỏi cũng  cuộc gặp gỡ  chẳng hề suôn sẻ.
"Lục Phi,  chuyện gì..."
Lời còn  dứt, bà  thấy vệt m.á.u loang lổ  tay áo con trai. Bà hoảng hốt:
"Con  thương  ?"
Lục Phi lắc đầu, thản nhiên :
"Không  , vết thương nhỏ thôi. Con tự xử lý ."
Nói ,  trao Thanh Thanh  cho Lục Dao,  đó xoay  bước thẳng về phòng.
Tần Chiêu Chiêu lo lắng  Lục Trầm:
"Anh cả  thương như ,   xem  cần đưa   đến bệnh viện ?"