Biết con gái định dẫn hai đứa nhỏ theo đến bệnh viện, Dư Hoa lập tức phản đối:
"Không ! Ngoài trời đang lạnh thế , hơn nữa bệnh viện là nơi đông ,  mùa   dễ  lây cúm. Trẻ con đề kháng yếu,  cẩn thận là  bệnh ngay."
Lục Dao đành từ bỏ ý định, bảo hai cô bé ngoan ngoãn ở nhà.
Tần Chiêu Chiêu cũng  nghĩ việc kiểm tra sức khỏe là chuyện gì to tát, hơn nữa còn  Lục Trầm  cùng, nên cô lên tiếng trấn an:
"Mẹ,  cũng  cần  . Ngoài trời lạnh lắm, con với Lục Trầm  là  ."
 Dư Hoa  xách túi lên vai, kiên quyết:
"Không ! Mẹ rảnh rỗi ở nhà cũng chẳng  việc gì ,  với các con cho yên tâm."
Thấy bà  chuẩn  xong xuôi, Tần Chiêu Chiêu cũng  từ chối nữa, cùng  chồng rời khỏi nhà.
Xe buýt  thẳng đến bệnh viện Nhân Dân thành phố Hải Thị, còn thuận tiện hơn cả  ô tô.
Chờ một lát ở trạm, xe buýt đến nơi.
Vừa bước lên, nhân viên bán vé  niềm nở chào hỏi.
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu  lướt qua, lập tức nhận   phụ nữ  chính là nhân viên bán vé mà cô từng gặp  đó.
Lần , đối phương  thái độ khá cao ngạo, nhưng  khi  vợ chồng cô sống ở khu nhà gia đình quân đội, thái độ liền  đổi, thậm chí còn  dành ưu đãi đặc biệt.
Tần Chiêu Chiêu  thích kiểu  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/563.html.]
Lục Trầm cũng .
Chuyến xe hôm nay  khá nhiều ghế trống, nhờ  chính sách giảm giá đặc biệt dành cho quân nhân, họ còn  ưu đãi thêm một khoản  nhỏ. Người bán vé là một phụ nữ trung niên, thái độ vô cùng nhiệt tình,  chỉ gọi Tần Chiêu Chiêu là “em gái” mà còn vui vẻ gọi Dư Hoa là “chị.”
 dù  bán vé  tỏ   thiện đến , cả Lục Trầm lẫn Tần Chiêu Chiêu cũng  đáp  lời bà .
Vì xe khá vắng, ghế bên cạnh Dư Hoa vẫn còn trống. Người bán vé nhanh chóng chiếm lấy chỗ đó, bắt chuyện  . Dư Hoa vốn là  dễ gần, thấy bà   vẻ niềm nở nên cũng trò chuyện đôi câu. Hai   chuyện khá hợp, dần dà càng thêm quen thuộc.
Một lúc ,  bán vé bỗng ghé sát , giọng hạ thấp đầy  mật:
“Chị Dư Hoa , chị sống trong khu gia đình quân nhân đúng ? Thật    một đứa cháu gái, công việc  , trẻ trung xinh ,   thích quân nhân. Không  chị  thể giúp  mai một  trong khu nhà chị ?”
Dư Hoa thoáng sững , đây là  đầu tiên bà gặp  tình huống như thế . Chuyện mai mối xưa nay bà  từng , xung quanh cũng   ai thích hợp để giới thiệu. Vì  bà chỉ mỉm  từ chối:
“Chuyện    giúp .   quen ai đang trong độ tuổi phù hợp cả.”
Tưởng rằng từ chối như  là đủ khéo léo, ai ngờ  phụ nữ bán vé  chẳng hề bối rối, còn thản nhiên  tiếp:
“Không cần hợp tuổi  chị ạ. Người góa vợ   ly hôn cũng , lớn hơn một chút cũng  . Miễn là  thể cưới  khu gia đình quân nhân là  .”
Lời   dứt, cả Dư Hoa, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đều lập tức  sang  bà .
Nụ   môi Dư Hoa tắt hẳn. Bà  ngờ  phụ nữ   lộ liễu đến . Một  thực sự  tìm hạnh phúc cho cháu gái sẽ  đặt nặng chuyện “cưới  khu gia đình quân nhân” như thế. Rõ ràng, mục đích của cô   hề đơn thuần.
Dư Hoa  thẳng  mắt  bán vé, chậm rãi :
“Cháu gái cô trẻ trung, giỏi giang thế,  cần  hy sinh bản  để cưới  khu nhà gia đình quân nhân .”