Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bà   định  thêm gì đó thì lúc ,  một cụ ông tóc  bạc nửa đầu chậm rãi bước lên xe. Ông lão mặc bộ quần áo cũ kỹ, tay chống gậy, dáng   run rẩy. Vừa  thấy ông,  bán vé lập tức  đổi thái độ. Nếu như với Dư Hoa, bà  niềm nở bao nhiêu thì với cụ già  lạnh lùng bấy nhiêu.
Bà  khoanh tay  ngực, giọng lười biếng:
“Lại đây mua vé.”
Ông lão run rẩy lục lọi trong túi áo cũ, rút  một đồng tiền hào lẻ, cẩn thận đưa tới. Người bán vé nhíu mày, dùng hai đầu ngón tay cầm lấy đồng tiền, vẻ mặt đầy chê bai như thể đang cầm một thứ gì đó bẩn thỉu lắm. Sau đó, bà  xé vé, gần như quăng  tay ông lão.
Ông lão chẳng hề tỏ  khó chịu, vẫn nở nụ  hiền lành, chậm rãi cầm lấy vé  xoay  tìm chỗ . Thấy ghế bên cạnh  bán vé còn trống, ông lão liền bước tới.
  kịp  xuống, bà   nhăn mặt, giọng gay gắt:
“Đi, mau  chỗ khác! Người đầy mùi thế , hôi c.h.ế.t  ! Ông  chỗ ghế trống gần cửa sổ đằng  mà .”
Ông lão thoáng chững , mặt lập tức đỏ bừng vì ngượng ngùng. Ông cúi đầu, lặng lẽ lùi , vẫn cố nở nụ  gượng gạo  rời .
Cả xe yên lặng trong giây lát.
Dư Hoa trông thấy cảnh , trong lòng vô cùng khó chịu. Bà  sớm  còn thiện cảm với  bán vé, nhưng đến giờ thì   thất vọng.
Tần Chiêu Chiêu nhíu mày,  định lên tiếng thì  Lục Trầm nhẹ nhàng kéo tay ngăn . Anh   bán vé, giọng trầm xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/564.html.]
“Chúng   thấy mùi gì cả. Ông ơi, ông cứ  đây . Chỗ phía  cao quá, ông   an  .”
Ông lão ngẩng lên, ánh mắt  chút bất ngờ,  đó liếc   bán vé như  hỏi xem   .
Người phụ nữ bán vé cau mày,  vui  mặt. Bà   thế  vốn chỉ để lấy lòng Dư Hoa, vì bà  rõ chẳng ai   cạnh một   bẩn   mùi khó chịu. Không ngờ Lục Trầm  phá hỏng kế hoạch của .
Bà  hừ lạnh:
“Cả  mùi thế mà  ngửi thấy ?”
Tần Chiêu Chiêu  nhịn  nữa, lạnh giọng :
“Ông  già cả , cô  nên để ông  ở đó. Nhỡ ngã thì cô chịu trách nhiệm  ?”
Người bán vé nhếch môi  nhạt:
“Nếu sợ ngã thì đừng  xe buýt. Ông    vững ngã xuống, chẳng liên quan gì đến . Em gái  cần lo.”
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu tức đến mức suýt bật .
Đến lúc , Dư Hoa  còn chút kiên nhẫn nào nữa. Lúc  bà còn thấy  bán vé   chuyện  duyên, nhưng giờ nghĩ , đúng là phí lời. Một    chút lòng trắc ẩn nào như thế, bà thật sự  đáng để bận tâm thêm nữa.