Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 chỉ  sách thì  đủ để  bác sĩ,   bằng cấp mới .
Lục Phi  đây là học sinh cấp ba, tự học để thi đại học.  Tần Chiêu Chiêu thì mới học đến lớp bảy, lớp tám còn  học xong. Nếu tự học để thi đại học, e rằng sẽ  khó khăn.
Nghĩ đến đây, Dư Hoa nắm tay con dâu,  :
Mộng Vân Thường
"Chiêu Chiêu,  sẽ đăng ký cho con học trường bổ túc ban đêm. Học ba năm,  đó thi  ngành y ở đại học, thế là  thể trở thành bác sĩ !"
Tần Chiêu Chiêu  từng  ý định học đại học.
Với vốn hiểu  sâu rộng về đông y, cô   mất thời gian   từ đầu để học những kiến thức   nắm rõ. Tây y cũng   lĩnh vực cô hứng thú, dù cô   một  hiểu  nhất định. Cô   ý định  việc trong bệnh viện, mà  mở phòng khám đông y riêng, chỉ cần thi lấy chứng chỉ hành nghề là đủ. So với việc hao tốn mấy năm trời  giảng đường, cô thà dành thời gian đó cho gia đình và con cái.
“Mẹ ơi,  bác sĩ  nhất thiết  học đại học. Con thích đông y, chỉ cần tích lũy đủ kiến thức  thi lấy chứng chỉ hành nghề là  thể mở phòng khám. Con cũng tìm hiểu , bây giờ các trường y chủ yếu dạy tây y, chẳng  chuyên ngành đông y . Mà con cũng  quá hứng thú với tây y.”
Dư Hoa  từng nghiên cứu sâu về lĩnh vực , nhưng trong suy nghĩ của bà,  bác sĩ là chuyện  hề đơn giản. Tần Chiêu Chiêu  cứ như chỉ cần  vài cuốn sách là  thể lấy chứng chỉ,   viển vông. Thế nhưng,  cô con dâu nghiêm túc bày tỏ quan điểm, bà cũng   dội gáo nước lạnh  sự nhiệt huyết đó. Dù  thì, nếu   , ở nhà cũng chẳng đến mức thiếu miếng ăn. Có một việc để theo đuổi, chí ít cũng  thấy đời nhạt nhẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/577.html.]
“Được , con thích gì thì cứ . Mẹ ủng hộ con.”
Tần Chiêu Chiêu thấy lòng ấm áp lạ thường. Có thể gặp  một   chồng  như , cô thực sự cảm kích ông trời  ưu ái .
“Mẹ, cảm ơn   luôn đối  với con.”
Dư Hoa mỉm , đặt cuốn sách xuống, giọng dịu dàng:
“Con bé ngốc , con bây giờ là  một nhà, là vợ của con trai , là  của cháu nội . Mẹ đối xử  với con chẳng  là điều hiển nhiên ? Đừng lúc nào cũng cảm ơn  như thế,   thích  .”
“Vậy   con sẽ  lời .”
Dư Hoa  xuống cạnh cô, khẽ hỏi:
“Chiêu Chiêu, dạo  con thấy  trai  gì lạ ?”