Lục Trầm ăn hết bánh bao trong đĩa, nhưng Tần Chiêu Chiêu   vẫn  vẻ  no. Cô liền đề nghị:
"Anh ăn hết chỗ bánh bao còn  . Trời nóng thế , sáng mai chắc chúng sẽ hỏng mất."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm  ăn một đĩa đầy, thực sự  thể ăn thêm nữa.
"Không  , tối nay trời mát. Đổ một chậu nước lạnh  đặt đĩa bánh bao , sáng mai sẽ   hỏng. Em  cần dậy sớm nấu bữa sáng ,  sẽ dậy sớm nấu canh bánh bao, thế là  lãng phí."
Tần Chiêu Chiêu vốn định để phần bánh bao  cho Tiểu Vương. Cậu là  duy nhất trong doanh trại đối xử  với nguyên chủ,   quá nhiều định kiến, thậm chí còn chủ động trò chuyện với cô.
  ,  bánh bao còn  cũng  nhiều, hơn nữa  nguội lạnh,  lẽ  đủ để ăn một bữa.
Cô nghĩ một lát,  :
"Lục Trầm, từ khi em đến đây, Tiểu Vương  nhiều  mang cơm cho em, mà em vẫn   cơ hội cảm ơn  . Hôm nay,    đến muộn để giúp  một chuyến. Vài hôm nữa em sẽ gói nhiều bánh bao hơn,  dẫn   qua đây ăn một bữa nhé?"
Lục Trầm  cô, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
"Em thật sự nghĩ  ?"
" thế."
Trên môi  nở một nụ  hiếm hoi.
"Được, em cứ quyết định thời gian ,  sẽ đưa   đến."
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút. Hôm nay  ăn sủi cảo, nếu mai ăn tiếp thì  vẻ  ngán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/59.html.]
"Hay là ngày  , trưa  dẫn   qua đây."
"Được thôi."
Nói xong, Lục Trầm  dậy, chủ động cầm lấy bát đĩa,  để cô  động tay  việc rửa bát.
Tần Chiêu Chiêu  bên cạnh,  bóng lưng  đang chăm chú rửa từng chiếc bát, lòng bỗng chùng xuống.
Nếu họ là một đôi vợ chồng bình thường, sống như thế  chẳng    ?
 tiếc rằng, giữa họ...   duyên.
Lục Trầm lo rửa bát, còn cô thì  đổ nước  ấm đun.
Bình nước nóng trong nhà   cô dùng hết khi tắm. Tần Chiêu Chiêu đổ đầy nước  ấm, đặt lên bếp, chờ nước sôi để rót  bình giữ nhiệt, phần còn  sẽ để cô tắm gội.
Lục Trầm  xong việc, bước  bếp, liền trông thấy cô đang   bếp lò, chăm chú bỏ thêm củi .
Ánh lửa hắt lên gương mặt dịu dàng của cô, khiến cô trông thanh khiết như một đóa huệ trắng. Một lọn tóc buông lơi  trán, cô nhẹ nhàng vén nó   đầu, động tác đơn giản nhưng  vô cùng mềm mại.
Lục Trầm nhất thời sững sờ.
Nhận  ánh mắt , Tần Chiêu Chiêu ngước lên, khẽ :
"Anh bận cả ngày , chắc cũng mệt lắm,  nghỉ ."
 Lục Trầm  rời  mà bước đến gần cô hơn:
"Anh  mệt. Em mới là    việc cả ngày, để   cho."