Giờ phút ,  thứ  sụp đổ.
Không ai tin cô ả nữa. Không còn đường lui.
Cô ả lảo đảo lùi  mấy bước  ngã bệt xuống đất. Lòng bàn tay bấu chặt  nền gạch lạnh toát, móng tay gần như bật máu.
Trưởng phòng Tôn  khẩy,  dậy khỏi ghế: “  ngờ cô  là một kẻ vô liêm sỉ đến thế. Dám lừa cả thiên hạ.”
Vinh Đại Tráng thấy tình hình  , liền chột . Nếu Lục Phi   còn dính dáng đến con gái  nữa, thì ông  chỉ còn một con đường duy nhất…
Ông   sang Trưởng phòng Tôn, hạ giọng : “Đứa bé trong bụng nó là cháu ông. Là con của Đại Quân nhà ông.”
Trưởng phòng Tôn cau mày: “Ai  thể chứng minh đứa bé đó là con trai ? Ông  dối nhiều quá ,   tin.”
Vinh Đại Tráng sốt ruột, vội vàng giơ tay thề thốt: “Là thật!   thể thề độc, nếu   dối, cả đời   sẽ tuyệt tử tuyệt tôn!”
Trưởng phòng Tôn hừ lạnh: “Cho dù ông  thật  nữa, thì con gái ông cũng  ngủ với ai khác , nhà   chấp nhận nó .”
“Không! Giữa nó và Lục Phi  từng xảy  chuyện gì! Là   hạ thuốc  ,   hôn mê cả đêm,   gì  con gái  hết! Đại Quân mới là  đàn ông đầu tiên của con bé! Ông  tin thì về hỏi Đại Quân mà xem,   chắc chắn  con gái  còn trong trắng  !”
Mộng Vân Thường
Lục Phi  yên lặng từ đầu đến giờ, lúc  mới khẽ nhếch môi. Quả nhiên,    liên quan gì đến đứa bé .
Trưởng phòng Tôn nheo mắt, trong lòng thầm vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Nếu đúng như …   thể nhận đứa bé .”
Vinh Đại Tráng như vớ  vàng, lập tức  tươi rói: “Ông thông gia,  rút đơn kiện . Hai đứa nó cưới ,   vẫn là  một nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/601.html.]
Trưởng phòng Tôn nhếch môi: “  dám   một nhà với ông . Nhà  chỉ cần đứa bé,  cần con gái ông. Đợi  khi nó sinh con , tiền sính lễ cũng  cần trả .”
Nụ  của Vinh Đại Tráng lập tức cứng đờ. Ông  luống cuống : “Ông thông gia,   thể như  ! Đứa bé mà    thì tội lắm! Con gái  lấy Đại Quân, chắc chắn sẽ sống , ông cứ yên tâm!”
Trưởng phòng Tôn lạnh lùng đáp: “ sẽ về hỏi ý Đại Quân  . Nó còn  cưới   là do nó quyết định.”
Vinh Đại Tráng gấp gáp: “Còn hỏi cái gì nữa? Đứa bé  hai tháng , chúng  mau chóng tổ chức đám cưới  thôi!”
Vinh Xuân Mai ngã phịch xuống sàn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt  là tuyệt vọng. Bao nhiêu mưu tính, bao nhiêu toan tính, cuối cùng  trở thành công cốc. Càng cay đắng hơn khi cô   thấy Tần Chiêu Chiêu  đó, sự tồn tại của  phụ nữ  chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng  lòng tự trọng của cô .
Cảnh sát  bên cạnh  ,  sang Trưởng phòng Tôn:
“Xem  đôi bên  hòa giải  nhỉ? Vậy vụ án lừa đảo ...”
“Rút đơn.” Trưởng phòng Tôn thản nhiên đáp.
Nghe đến đây, Vinh Đại Tráng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như trút  tảng đá lớn.
“Phải, rút đơn . Chỉ là chuyện trong nhà thôi,  đáng để  lớn chuyện.”
Viên cảnh sát gật đầu, ánh mắt sắc lạnh quét về phía ông :
“Vinh Đại Tráng,  nhắc nhở ông  nữa, ông  còn là  sạch sẽ gì . Tiền án tiền sự đầy , nếu còn gây chuyện,     vài ngày tạm giam nữa , mà sẽ là  tù hẳn đấy.”
Vinh Đại Tráng gật đầu lia lịa,  nịnh nọt:
“Biết ,  ! Sau   nhất định sửa đổi, sống đàng hoàng.”
“Vậy thì . Giải tán  .”