Nụ   mặt Giang Hạo vụt tắt.
"Chị! Chị  thể tìm  rể mà! Nhà   quan hệ rộng, bản    cũng  khả năng, chị thử nhờ   xem !"
Sắc mặt Giang Tâm Liên lập tức trở nên khó coi: "Giang Hạo, em  chị  gì cũng , nhưng chuyện  thì ! Làm ơn, để chị sống một cách  tự trọng  ?"
Giang Hạo cau mày,  hiểu: "Chị, nhờ tìm một công việc thì liên quan gì đến tự trọng? Chị từng là vợ  , còn sinh cho   hai đứa con, chút chuyện  mà cũng    ?"
Mệt mỏi.
Sự bất lực và thất vọng dâng đầy trong lòng Giang Tâm Liên. Người  nhất với cô    bao giờ chịu hiểu cô . Họ chỉ  đòi hỏi, ép buộc, mà chẳng quan tâm cô     .
Bản  cô  cứ hết   đến  khác  dồn  thế khó,  giam cầm trong một mớ quan hệ rối rắm  thể thoát .
Cuối cùng, cô  thở dài, giọng khẽ khàng nhưng đầy kiên định: "Chuyện công việc, chị sẽ   phiền nhà họ Lục.  chị sẽ cố gắng tìm cách khác. Chỉ là... đừng kỳ vọng quá nhiều."
Giang Hạo  chị gái   khả năng giúp . Những lời  chỉ là để đối phó.
Hắn định  thêm nhưng  Giang kịp thời ngăn : "Giang Hạo,  lời chị con ."
"Chị con  tìm  việc thì  đây? Thúy Thúy   ,  công việc  định thì cô  mới chịu về nhà. Tính cách của cô   cũng  mà,  là . Nếu chị con  sắp xếp  việc, thì cô  cũng sẽ   về."
Giang Hạo nhíu mày, giọng đầy lo lắng.
Mẹ Giang  con trai, sắc mặt  đổi:
"Không về thì thôi. Số mệnh của con đời  là  sống độc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/650.html.]
Bà   xong thì  sang  Giang Tâm Liên, giọng điệu dịu dàng hẳn:
"Tâm Liên, chúng   cần xin  nó, cũng  cần tìm việc cho nó. Nó là cái thá gì chứ. Con đừng bận tâm chuyện của em trai con nữa, vấn đề  bố  sẽ tự giải quyết.
Con  thương cũng  nhẹ, nghỉ ngơi . Cả nhà  đây."
Giang Hạo sững ,  hiểu vì     đổi thái độ đột ngột như . Hắn vội kéo tay bà:
"Mẹ! Chúng  còn cách nào khác ? Mẹ cũng  tính Thúy Thúy  mà..."
Mẹ Giang lườm , giọng nghiêm khắc:
"Im ngay. Đi thôi. Mẹ sẽ cùng con qua xin nó. Nếu nó  về thì chúng   cần  vợ  nữa."
Bố Giang   gì, nhưng ánh mắt ông  lộ rõ vẻ tán đồng. Nếu vợ ông   , chắc chắn bà  lý do của .
Giang Tâm Liên  theo bóng bố  và em trai bước  ngoài, lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô  từng thấy   về phía  như thế.
Cô chần chừ một chút  lên tiếng gọi:
"Bố , đợi ."
Giang Hạo và   liếc , nụ  khẽ xuất hiện  môi.
"Mẹ,  giỏi thật." Hắn thì thầm.
Mộng Vân Thường
Mẹ Giang thu  nụ ,    con gái.
Giang Tâm Liên   đổi quần áo, quấn khăn che vết thương  cổ một cách cẩn thận.