Giọng Lục Phi vang lên từ bên ngoài, lạnh nhạt và xa cách:
" là Lục Phi."
Nghe thấy giọng  , Giang Tâm Liên mới an tâm mở cửa.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu , Lục Phi  đó, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét qua đôi mắt đỏ hoe của cô , lập tức nhận  cô   .
"Em cứ tưởng  sẽ  đến nữa chứ. Vào ."
Lục Phi  nhúc nhích, vẫn  yên  cửa. Anh   hiểu Giang Tâm Liên đang  ý đồ gì. Giữa hai  giờ  còn quan hệ vợ chồng,   phòng lúc  thực sự  thích hợp.
"Có chuyện gì thì cô  thẳng ."
Giang Tâm Liên  thẳng  mắt  , cố giấu nỗi đau trong lòng, gượng :
"Lục Phi,   em sẽ  bám theo  nữa, cũng sẽ rời khỏi nơi  để bắt đầu cuộc sống mới. Có vài chuyện em   rõ, để  khác  thấy thì  ."
Lục Phi thoáng ngạc nhiên khi  Giang Tâm Liên  rằng cô  sẽ rời .
Anh  cô    kiểu    dối, nên cũng bớt phòng , bước  phòng khách   xuống ghế.
Giang Tâm Liên rót một ly nước, nhẹ nhàng đặt  mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/658.html.]
Lục Phi khẽ gật đầu: "Cảm ơn."
Cô  chỉ đáp  bằng một nụ  chua xót. Sau đó, cô  mở ngăn kéo, lấy  một phong bì tài liệu  đưa cho .
Lục Phi nhận lấy, cau mày  cô : "Đây là gì?"
"Anh tự mở  xem ,  sẽ ."
Mộng Vân Thường
Nghe ,  mở phong bì,  thấy giấy tờ sở hữu nhà bên trong, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khó hiểu: "Ý cô là ?"
"Trả  cho . Bây giờ em  cần nữa."
Lục Phi nhíu mày. "Cô gặp chuyện gì ? Nếu  vấn đề gì, cứ  với ."
Nghe thấy giọng  vẫn còn quan tâm đến , mắt Giang Tâm Liên cay xè.  cô  cố gắng ngăn nước mắt, ngẩng đầu lên, giữ  cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
"Bố  em   căn nhà . Họ bảo em nhượng  cho Giang Hạo." Giọng cô  bình tĩnh nhưng  ẩn chứa sự lạnh lẽo. "Em  đủ khả năng để bảo vệ nó. Chỉ  cách trả  cho  thì họ mới từ bỏ. Mẹ em giữ chìa khóa nhà, bà   thể  bất cứ lúc nào, nên giấy tờ để ở đây cũng  an . Vì , em mới nhờ  đến khuya thế  để lấy giấy tờ. Ngày mai, chúng  cùng  phòng quản lý nhà đất để  thủ tục đổi tên  giấy chứng nhận quyền sở hữu."
Lục Phi  cô  hồi lâu,  hiểu nổi con   mặt .
Giang Tâm Liên  nay luôn cam chịu, sẵn sàng vất vả để bố  và Giang Hạo  sung sướng. Vậy mà bây giờ, cô   sẵn sàng từ bỏ gia đình ?
"Tại  cô   chuyển nhượng căn nhà cho ? Không  lúc nào cô cũng coi bố   quan trọng hơn chính bản  ?" Anh  cô  đầy nghi hoặc. "Căn nhà  vốn là của cô. Dù cô  nhượng  cho Giang Hạo,  cũng chẳng thể  gì."
Giang Tâm Liên khẽ , nhưng nụ   đầy cay đắng. "Hôm nay em mới hiểu  lời    ngày ly hôn. Anh bảo bố  em  yêu em, họ chỉ đối xử  với em vì em còn giá trị lợi dụng. Trước  em  tin, nhưng đến hôm nay, em mới nhận  đó là sự thật... Chỉ là  quá muộn ."