“Đương nhiên . Con ở một , lỡ đêm hôm  uống nước   vệ sinh,   ai bên cạnh   yên tâm.”
“Mẹ lo xa quá. Con vẫn    mà, hơn nữa còn  y tá hỗ trợ.”
“Mẹ vẫn  yên tâm. Mẹ  xin nghỉ ba ngày để ở đây với con. Đợi Lục Trầm về thì  sẽ bàn giao  cho nó. Trước khi nó về,  nhất định  chăm lo cho con chu đáo. Thôi,  nào.”
Tần Chiêu Chiêu đành thuận theo ý  chồng, để bà ở  bệnh viện cùng .
Lục Phi đưa hai  đến bệnh viện, định  theo lên  thì Dư Hoa ngăn :
“Con  cần lên ,   với Chiêu Chiêu là  , con về .”
Lục Phi dặn họ chú ý giữ gìn sức khỏe,  đó lái xe rời .
Hai  con  đến cửa phòng bệnh thì  thấy một đám  tụ tập ngay  cửa phòng của Tần Chiêu Chiêu.
Dư Hoa bước nhanh tới, hỏi một   gần đó:
Mộng Vân Thường
“Ở đây xảy  chuyện gì ?”
Người  nhỏ giọng giải thích:
“Mẹ chồng của sản phụ đòi đưa con dâu về nhà ở cữ,  rằng  viện tốn tiền.   đẻ và chồng sản phụ  đồng ý, vì cô   sinh mổ, vết mổ còn dài  bụng, cần  viện ít nhất một tuần nữa mới  thể xuất viện. Mẹ chồng cô  bảo rằng về nhà thì chỉ cần truyền nước kháng viêm,  thể gọi bác sĩ ở Sở Y Vụ gần nhà đến truyền dịch. Hai bên cãi  ầm ĩ, chẳng ai chịu nhường ai.”
“ là quá đáng! Vết mổ còn  lành,   còn khó khăn mà ép về nhà, chẳng   hại c.h.ế.t con dâu ?”
“Cũng may chồng cô   về phía vợ, nếu  thì hậu quả khó lường. Vì tiết kiệm chút tiền mà  coi nhẹ tính mạng  khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/686.html.]
Tần Chiêu Chiêu  mà bực bội trong lòng. Cô   những bà  chồng khắc nghiệt, nhưng  ngờ    quá quắt đến mức . Một sản phụ  sinh mổ,   thể ép về nhà ngay ? Nghĩ tới thôi cũng thấy tức giận.
Dư Hoa lên tiếng:
“Xin   nhường đường cho, chúng  cần  phòng.”
Đám đông tách , nhường lối để hai  bước .
Vừa  trong, Dư Hoa liền thấy căn phòng đông đúc. Mẹ của Đại Tráng đang   giường bệnh của Tần Chiêu Chiêu, cạnh bà  là một đôi vợ chồng ngoài ba mươi tuổi. Phía bên ,  ruột của Hứa Như Ý và Đại Tráng đang  cạnh giường của sản phụ.
Sắc mặt Đại Tráng vô cùng khó chịu,   nhíu mày :
“Mẹ,  cả, chị dâu. Con  quyết định ,   về .”
Mẹ   lập tức gắt lên, giọng the thé như sợ  khác   thấy:
“Cái nhà  đúng là   điều! Có ai ở cữ  về nhà  đẻ bao giờ? Nó   chẳng khác nào khiến  mất mặt, để thiên hạ   mặt  ?”
Bà   lớn đến mức Tần Chiêu Chiêu cũng  giật .
Dư Hoa thấy thế liền tức giận, trầm giọng quát:
“Đây là phòng bệnh,   cái chợ! Làm ơn  nhỏ thôi, bà  con dâu  hoảng sợ  kìa.”
Mẹ của Đại Tráng cùng đôi vợ chồng trẻ  đầu ,  chằm chằm  bà.
“Sao chỗ nào bà cũng nhúng mũi  thế?  thích  to  nhỏ là việc của , bà quản  chắc?” Giọng điệu của bà  đầy khinh miệt.