Nhìn hai bé một lúc, ông  tỏ  thắc mắc: "  chúng chẳng giống  gì cả? Không  sinh đôi thì  giống  ?"
Bác sĩ mỉm  giải thích: "Hai bé là sinh đôi khác trứng, mỗi bé phát triển từ một trứng riêng nên ngoại hình  giống . Còn sinh đôi giống hệt  là do cùng phát triển từ một trứng nên chúng mới  gương mặt y hệt ."
Tần Trung   mới vỡ lẽ, gãi đầu  ha ha: "Ra là ! May mà phòng sinh hôm nay chỉ  mỗi nhà , chứ  thì   lo bế nhầm mất !"
Y tá cũng  theo: "Bế nhầm là chuyện vi phạm pháp luật đấy. Chúng  tuyệt đối  phạm  sai lầm ngớ ngẩn như  ."
Sau khi kiểm tra xong, Tần Chiêu Chiêu  đưa về phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Cô ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh dậy, xung quanh    đông   đến thăm. Bố chồng cô – ông Lục,  chồng Lục Phi cùng vợ và hai cô con gái Á Á, Thanh Thanh,  cả Lục Dao với chiếc bụng bầu lớn.
Chỉ còn mỗi Lục Trầm là  đến, chắc hẳn  vẫn còn  đường.
Cả phòng bệnh tràn ngập  khí ấm áp. Hai bé sơ sinh  quây quần giữa  , ai cũng   ngắm chúng thật lâu.
Bên giường bệnh, Á Á reo lên: "Thím ơi, thím tỉnh ! Thím sinh cho bọn con một em trai và một em gái đấy!"
Thanh Thanh cũng nhanh nhảu tiếp lời, giọng  còn ngọng nghịu nhưng  vô cùng đáng yêu: "Con thích em gái! Chị Á Á, mỗi   bế một bé nha! Chị bế em trai, em bế em gái!"
Nghe hai đứa nhỏ bàn bạc nghiêm túc như , cả phòng bật  rộn ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/696.html.]
Tần Chiêu Chiêu cũng khẽ  theo, cô cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều. Dù cơ thể vẫn còn mỏi nhừ, nhưng cơn mệt mỏi ban nãy  vơi  đáng kể.
Cô chớp mắt  quanh, giọng  chút sốt ruột: "Mẹ ơi, con vẫn    thấy mặt con . Cho con bế con một chút !"
Nghe cô , cả phòng bệnh lập tức hướng mắt về phía giường.
Tần Trung là  đầu tiên bước tới, ông đỡ cô  dậy, còn ân cần kê thêm gối cho cô dựa lưng.
Dư Hoa và Lý Lệ Hoa nhanh chóng tiến đến, mỗi  bế một bé con đến bên giường.
Dư Hoa cúi  xuống, đưa cháu trai đến gần hơn để con gái  rõ: "Chiêu Chiêu, đây là con trai con, đứa lớn đấy."
Lý Lệ Hoa cũng trìu mến giới thiệu: "Còn đây là bé gái, đứa nhỏ hơn."
Tần Chiêu Chiêu ngắm  hai thiên thần bé nhỏ  mặt, trong lòng tràn ngập xúc động. Hai đứa trẻ  khuôn mặt bầu bĩnh, cơ thể mũm mĩm đáng yêu, đôi mắt nhắm nghiền ngủ say, trông chẳng khác nào hai chiếc bánh bao nhỏ.
Mũi cô cay cay, giọng  khẽ run lên: "Con... con  thể bế bé một chút ?"
Dư Hoa gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: "Trẻ sơ sinh yếu lắm, con  nhẹ nhàng nhé."
Mộng Vân Thường
Nói , bà cẩn thận đặt đứa bé  vòng tay cô.
Lúc  trời vẫn đang  nóng, đứa trẻ chỉ  quấn một lớp chăn mỏng bên ngoài. Bế đứa con nhỏ  tay, Tần Chiêu Chiêu cảm nhận  cơ thể bé con mềm mại đến mức khiến cô  dám cử động mạnh, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ  con đau.