Tuệ Lan vội trấn an: “Chị yên tâm, em   gì sai trái   đường tắt . Em từng kể với chị trong thư , chị còn nhớ ? Em  giúp việc cho một gia đình chuyên kinh doanh hàng khô.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Nhớ chứ.”
“Bà chủ nhà đó là   , cũng là một Phật tử sùng đạo. Bà  hiểu  cảnh của em,  em cần tiền gấp nên chỉ cho em một con đường  ăn chân chính. Bà  bảo em  thể thu mua hàng  núi  bán  cho cửa hàng của họ, kiếm lời từ chênh lệch giá. Thậm chí, họ còn cho em mượn xe ba bánh để chở hàng.”
Cô thoáng dừng , như đang hồi tưởng về quãng thời gian đầy vất vả .
“Ban đầu em  quen việc, kinh nghiệm  ,  rụt rè nên chẳng kiếm  bao nhiêu.   lâu dần, em  thuộc với bà con  núi, họ bắt đầu để dành hàng sẵn cho em. Nhờ , lượng hàng thu mua ngày một nhiều, tiền kiếm  cũng ngày một tăng.”
Cô , ánh mắt lấp lánh.
“Em  ngờ  ăn   thể kiếm   tiền lớn đến . Chỉ trong nửa năm, em  tích cóp đủ năm trăm đồng. Ngay khi gom đủ tiền, em lập tức cầm đến nhà Tôn Quốc Bình để trả nợ và lấy  giấy nợ. Sau đó, em và    tất thủ tục ly hôn.”
Chiêu Chiêu  mà mừng  cho cô, nhưng còn  kịp  gì, Vương Tuệ Lan  tiếp tục.
Mộng Vân Thường
“Khi bố  em  chuyện, thấy em  thể kiếm  nhiều tiền như , họ lập tức tìm đến đòi  hòa.  chị  , đến lúc đó em    thất vọng về họ . Từ cái ngày họ đuổi em  khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, chúng em  chẳng còn liên lạc nữa. Em  rõ ràng rằng   nối  tình . Ban đầu họ cầu xin, nhưng khi thấy em kiên quyết từ chối, họ liền trở mặt.”
Nét   môi cô nhạt , ánh mắt trở nên xa xăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/702.html.]
“Họ đánh em một trận  thốt  những lời mà cả đời  em  thể nào quên… Họ  em   con ruột của họ. Rằng em là đứa trẻ họ mua về.”
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì?”
Tuệ Lan gật đầu, giọng khẽ run:
“Ngày xưa, bố  nuôi kết hôn  lâu mà   con. Người  bảo rằng nuôi một bé gái  thể đem  may mắn, giúp sinh con trai. Vì thế, họ bỏ tiền mua em từ tay bọn buôn . Giá của em là tám trăm đồng.”
Cô  khổ, giọng chua chát:
“Bảo  từ nhỏ đến lớn, em luôn  đối xử như  dưng. Mọi việc trong nhà đều đến tay em. Em  quần quật từ sáng đến tối,  trông nhà, chăm em trai,  còn lo chuyện bếp núc, giặt giũ. Nếu lỡ  gì   ý, em sẽ  đánh đòn. Mẹ nuôi từng  giúp việc, nhưng   bà     nữa, chỉ bắt em  kiếm tiền nuôi cả nhà. Từ năm mười ba đến mười tám tuổi, lương của em đều  họ lấy hết,  từng  lấy một đồng trong tay. Có vài  chủ  bụng thương tình, cho em quần áo cũ mặc đỡ.”
Giọng cô trở nên nghẹn ngào.
“Năm , khi  giúp việc ở nhà Tôn Quốc Bình, em còn quá trẻ, chẳng  bảo vệ bản . Anh  thấy em yếu đuối nên  lợi dụng. Em hoảng loạn, chạy về nhà cầu xin bố  nuôi giúp đỡ, nhưng chị  họ  gì ? Họ  những   về phía em, mà còn lén nhận một ngàn đồng từ    ép em  lấy   chồng.”
Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay,  kìm  sự tức giận.
“Quá đáng thật! Vậy mà giờ họ còn mặt mũi đến đòi em bồi thường?”