Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bố chồng Lục Dao cũng lên tiếng:
"Phải đấy, An Hoa bây giờ cần thời gian để thích nghi. Mấy ngày nữa xuất viện , chúng  đưa nó về nhà ở vài hôm,  chuyện  sẽ  thôi."
Dư Hoa và Lục Quốc An  , cuối cùng cũng gật đầu.
"Vậy chúng  về . Lục Dao, con  tin tưởng An Hoa, đừng suy nghĩ lung tung."
Lục Dao mỉm , giọng nhẹ nhàng:
Mộng Vân Thường
"Mẹ cứ yên tâm, con  suy nghĩ gì cả."
Dư Hoa  con gái một lát, thấy cô   biểu hiện gì khác thường, bà mới cùng cả nhà rời .
Trong phòng bệnh lúc  chỉ còn  bốn .
Bố  chồng  Lục Dao, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng.
"Lục Dao, con   về nhà nghỉ ngơi một lát ? Để  ở  chăm An Hoa cho."
Lục Dao lắc đầu, giọng kiên định:
"Bố  cứ về , hôm nay  kiểm tra xong hết , ngày mai  còn việc gì nữa. Mọi  cứ   như bình thường, tan   ghé qua đây. Bệnh viện  căn tin, đồ ăn cũng ngon, con  thể chăm sóc  cho An Hoa."
Bố  chồng cô xúc động  sự kiên định và tận tụy của cô đối với An Hoa.  giữa họ vẫn còn một vấn đề  thể  nhắc đến: Tống Chân.
Từ lúc  phụ nữ  xuất hiện, ai nấy đều cảm thấy  gì đó  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/836.html.]
Hơn ai hết, Lục Dao là  nhận  rõ nhất.  từ đầu đến giờ cô  hề tỏ  khó chịu  ghen tuông, cũng   một lời nào về chuyện . Điều đó  giống với tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn thường ngày của cô.
Sự im lặng   càng khiến bố  chồng cô lo lắng hơn.
Mẹ chồng  cô, dịu dàng :
"Lục Dao, con nhất định  tin tưởng An Hoa. Nó và Tống Chân   gì với  cả. Đội trưởng Chu  rằng chính cô   cứu An Hoa.  An Hoa mất trí nhớ,   cô  chăm sóc trong suốt thời gian qua,  thể vì  mà mới xem cô  như một   quen.  điều đó   nghĩa là giữa họ  gì đó. Cô  chỉ đang tự đơn phương mà thôi. Đội trưởng Chu   sẽ sắp xếp để đưa cô  rời khỏi đây trong vài ngày tới."
Lục Dao thoáng sững .
Cô  ngờ Tống Chân  là   cứu mạng An Hoa.
  một điều cô vẫn  hiểu—Hứa An Hoa  lộ  phận nên mới  thế lực  giam giữ. Một  như Tống Chân, rốt cuộc  thế nào  thể đưa   khỏi nơi nguy hiểm đó?
Cô chợt hỏi:
"Tống Chân cũng là  trong nội bộ công an ?"
Mẹ chồng cô lắc đầu:
"Không . Đội trưởng Chu chỉ  rằng cô   nhiều đóng góp cho vụ án  nên  thể tiết lộ thêm thông tin về cô ."
Nghe , sự tò mò của Lục Dao về  phụ nữ   càng lớn hơn.
Mẹ chồng vỗ nhẹ tay cô, giọng trầm xuống:
"Lục Dao, bố   xem con như con gái ruột từ lâu . Không ai  thể  thế  vị trí của con trong gia đình . Nếu  ai khiến con tổn thương, bố  nhất định sẽ  tha cho  đó. Con đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bọn  luôn là chỗ dựa của con."