Hứa An Hoa   giường bệnh, ánh mắt đầy bối rối. Cậu  hiểu tại  hai  phụ nữ  mặt    với ánh mắt chờ đợi, cũng  rõ họ   gì.   khi  kịp hỏi,    rời khỏi phòng, để  bầu  khí  chút kỳ lạ.
Lục Dao chậm rãi bước đến, nhưng  kịp đến gần, Tống Chân  nhanh hơn một bước. Cô  nắm lấy tay Hứa An Hoa, giọng  dịu dàng nhưng mang theo sự khẩn cầu:
"An Hoa,   nguyện ý ở bên em ?"
Hứa An Hoa thoáng giật ,  chút ngạc nhiên  câu hỏi . Cậu khẽ nghiêng đầu, đáp một cách  tự nhiên:
"Không  chúng  luôn ở bên   ?"
Lời  của  khiến Tống Chân  giấu  niềm vui, khóe môi cô  khẽ cong lên. Cô  liếc  Lục Dao, ánh mắt mang theo sự đắc ý, như  : "Nghe thấy ? Anh   thừa nhận chúng  ở bên ."
 Lục Dao vẫn điềm tĩnh,  tỏ  chút d.a.o động nào. Cô  rằng câu  đó  mang ý nghĩa gì lớn, Tống Chân  vẻ  vui mừng  sớm.
Cô bình tĩnh  Hứa An Hoa, chậm rãi  rõ từng chữ:
"An Hoa, ý của Tống Chân   như . Cô  đang hỏi    cưới cô   vợ, cùng cô  sống cả đời  ?"
Hứa An Hoa lập tức sững . Ánh mắt  dời xuống bàn tay đang nắm lấy ,  từ tốn rút tay . Cậu  Tống Chân, giọng  mang theo sự áy náy nhưng cũng vô cùng kiên định:
"Anh  thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/849.html.]
Tống Chân như  giáng một đòn nặng nề. Cô  trợn mắt  ,  thể tin  tai :
"Tại ? Anh  thích ở bên em ?"
Hứa An Hoa lặng  trong thoáng chốc,  chậm rãi  đầu  về phía Lục Dao. Cậu chỉ  cô, giọng  chắc nịch:
Mộng Vân Thường
"Anh   gia đình. Cô  là vợ , đứa bé trong bụng cô  là con của . Anh là đàn ông,   trách nhiệm với họ. Sao  thể cưới em  vợ nữa? Nếu  , chẳng   sẽ trở thành kẻ phụ bạc ?"
Lục Dao thoáng giật , trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Mắt cô bất giác ngấn nước, sống mũi cay cay. Hứa An Hoa của cô, dù  quên  tất cả, vẫn giữ  bản chất của một  đàn ông  trách nhiệm. Cô  chọn sai .
Còn Tống Chân, sắc mặt cô  tái nhợt. Cô  vẫn luôn tin rằng, chỉ cần Hứa An Hoa  nhớ gì cả,   sẽ chọn cô.  thực tế  tàn nhẫn đến mức khiến cô   thể chấp nhận nổi.
Không cam lòng, cô  cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng.
"Vậy...   thích em ?"
Lần , Hứa An Hoa  hề do dự, gật đầu:
"Có,  thích em."
Lời  dứt, đến lượt Tống Chân cay mũi. Cô   rõ là vì cảm động  đau lòng, nhưng trong lòng  lóe lên một tia hy vọng mong manh.
"An Hoa, nếu  thích em, thì hãy chọn ở bên em. Lục Dao  , chỉ cần  chọn em, cô  sẽ tự nguyện rời . Chúng   thể kết hôn."