Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Họ ân cần hỏi han Á Á chuyện học hành ở trường. Cô bé hào hứng kể về những câu chuyện cô giáo  kể, những trò chơi vui nhộn trong lớp và các bạn nhỏ mới quen.
"Ở trường vui lắm ạ! Bạn nào cũng đáng yêu, con  kết bạn với  nhiều  ."
Trường mẫu giáo Á Á theo học  trong khu quân đội, đa phần là con em cán bộ quân nhân nên vợ chồng Lục Phi  yên tâm về môi trường giáo dục của con.
Lục Phi đặt túi đồ mang theo lên ghế sô pha,    mở :
"Đây là áo len Tuệ Lan đan cho An An và An Ninh. Hai đôi giày đầu hổ cũng do cô  tự . Còn đây là bánh bao nhân đậu đỏ, cô  tự hấp,  mang sang để   thử."
Bà Dư Hoa cầm áo len lên xem, khen ngợi  ngớt:
"Đẹp quá! Mẹ cứ tưởng con chỉ  may quần áo thôi chứ, còn đan áo len nữa ? Học từ  mà khéo tay thế?"
Vương Tuệ Lan  đáp:
"Từ năm mười ba tuổi, con    bảo mẫu cho   . Những gì con  đều học từ các gia đình con từng  giúp việc.
Việc đan áo len và  giày đầu hổ là một cô giáo về hưu dạy con. Bà   đan áo cho ông nhà nhưng mắt kém, đành nhờ con đan hộ. Thế là con học  luôn. Đôi giày đầu hổ  cũng do bà  chỉ dạy.
Mộng Vân Thường
Dạo  trời lạnh , áo len ấm nên con  đan cho An An và An Ninh mỗi bé một cái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/859.html.]
Á Á  thế liền kéo tay bà Dư Hoa, khoe ngay:
"Bà ơi, con cũng  áo len! Chị Tuệ Lan đan cho con một cái màu hồng,  !   xong ạ."
Bà Dư Hoa mỉm , dịu dàng bảo:
"Sao con vẫn gọi Tuệ Lan là 'chị' thế? Giờ cô  là  con ,  gọi là  mới đúng chứ?"
Nghe , Á Á lập tức ngước  Vương Tuệ Lan, hai má ửng đỏ. Cô bé hiểu rõ Tuệ Lan đối xử   với  và Thanh Thanh, thậm chí chẳng khác gì  ruột.  để cất lời gọi "" thì vẫn còn chút ngập ngừng.
Vương Tuệ Lan vội xoa dịu:
"Mẹ ơi, chuyện   cần vội . Các con  gọi con là gì cũng . Chưa quen gọi  thì cứ gọi 'chị Tuệ Lan' cũng  . Con vẫn sẽ coi chúng như con ruột của ."
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô. Lúc đầu hai đứa bé  quen miệng gọi cô là "chị", nay vai trò  đổi quá nhanh,  chúng lập tức đổi cách xưng hô cũng chẳng dễ dàng. Cô hiểu điều đó, cũng  ép buộc.
Sự tinh tế và thấu hiểu của Vương Tuệ Lan khiến ông bà Lục Quốc An vô cùng hài lòng. Quả nhiên, ánh mắt chọn con dâu của họ  sai, mà Lục Phi cũng  chọn nhầm vợ. Có một  vợ như , gia đình chắc chắn sẽ hòa thuận, ấm êm.
Bà Dư Hoa  con trai, ý tứ rõ ràng:
"Lục Phi,   ? Sau   đối xử thật  với Tuệ Lan đấy. Có   vợ như thế là phúc của con!"