Tần Chiêu Chiêu   cũng thấy ấm ức  bố . Chỉ vì nhà   con trai, còn chú hai thì , nên ông bà nội lúc nào cũng thiên vị. Bố  cô   coi  gì, đến tài sản của họ cũng  nhắm tới để dành cho con trai chú hai. Ông bà chăm con cho chú, giúp đỡ việc nhà, đến cả căn nhà cũ cũng để  cho cháu trai. Thế mà khi đau ốm   sang tìm bố  cô đòi tiền. Một gia đình như , ai gặp  cũng tức đến phát điên.
“Cứ thế     .”
Lý Lệ Hoa thở dài: “Mẹ  chứ.  nếu bố con  giúp, đảm bảo bà nội con với chú thím hai sẽ  ầm lên ở xưởng. Công việc của bố  sẽ  ảnh hưởng ngay. Gặp  gia đình như thế ,  chỉ thấy xui xẻo. Ngày tháng còn dài, ông bà càng già, chuyện như thế  chắc còn tiếp diễn. Có lúc  chỉ  liều với họ một trận cho xong, ít  cũng hả .”
“Mẹ đừng nghĩ thế. Đổi mạng  lấy mạng họ  đáng. Họ  bao giờ coi trọng bố , cái kiểu tình  ,   cũng chẳng .”
“ mà… chỉ sợ họ cứ đeo bám  chịu buông tha.”
“Nếu thế thì  để họ  rằng hút m.á.u  khác cũng  trả giá.”
Lý Lệ Hoa sững ,   con gái: “Con  cách gì ?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
“Mau   .”
Tần Chiêu Chiêu liền kể cho   kế hoạch của . Lý Lệ Hoa  xong, ánh mắt  chút nghi ngờ: “Có chắc là  ?”
“Chắc chắn mà , cứ tin con.”
Thấy con gái tự tin như , bà cũng yên tâm hơn.
Thực   dịp Tết, ông bà nội với chú thím hai  tới nhà,  rằng vì chú hai  con trai nên  để  căn nhà cho gia đình chú. Họ yêu cầu bố cô ký  giấy từ bỏ quyền thừa kế. Trước mặt cô, ông bà cùng chú thím hai thản nhiên  rằng cô  gả , coi như  ngoài. Họ còn khẳng định   khi bố  cô qua đời, tất cả tài sản sẽ để  cho cháu trai của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/862.html.]
Mộng Vân Thường
Chính lúc đó, Tần Chiêu Chiêu  nảy sinh ý định cắt đứt quan hệ với gia đình .
Dù linh hồn cô  thuộc về  xác , nhưng bố  của nguyên chủ  yêu thương cô như ruột thịt. Cô  coi họ là bố  ruột của .
Cô  thể để họ  bòn rút mãi như .
Trong lòng  sớm  tính toán, nhưng    vì thời cơ  tới.
Nhìn thấy con gái tự tin như , Lý Lệ Hoa cũng bớt lo,  mặt dần  nụ .
Ngồi thêm một lát, Tần Chiêu Chiêu  dậy  về. Dù  ở nhà còn hai đứa con nhỏ, cô vẫn đang nuôi con bằng sữa ,  thể rời  lâu.
Lý Lệ Hoa  giữ , tiễn cô  ngoài.
Tần Chiêu Chiêu đẩy xe đạp, Lý Lệ Hoa  cùng, gặp ai trong khu cũng dừng  chào hỏi đôi câu, thành  đoạn đường ngắn mà  mãi mới   cổng.
Khi gần đến cổng lớn, họ thấy vợ của trưởng phòng Tôn đang đạp xe từ xa tới.
Tần Chiêu Chiêu mỉm  chào bà . Không ngờ  phụ nữ vốn dĩ luôn niềm nở với cô,   chỉ gật đầu qua loa, mặt lạnh như tiền,  dừng  mà lướt thẳng qua.
Cô thoáng sững ,  sang : “Thím Tôn    ?”
Lý Lệ Hoa lắc đầu: “Vinh Xuân Mai mới sinh con tối hôm .”
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Sinh con là chuyện vui mà,  mặt thím   như ? Chẳng lẽ sinh con gái?”