Trương Mỹ Phượng giật . Dù sinh  và lớn lên ở nông thôn, từng thấy  ít những loài , nhưng cô vẫn  sợ. Chỉ  đến gần hai, ba mét,  những con rết và bọ cạp  xếp ngay ngắn trong rổ, cô  nổi da gà.
"Tiểu Tần,  em  đụng đến mấy con ?"
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu mỉm . Nếu cô   những thứ  quý giá  , còn  thể bán  nhiều tiền, thì chắc chắn sẽ  sợ nữa.
"Chúng là những vị thuốc đông y  ,  thể chữa đột quỵ, co giật ở trẻ em, áp xe, viêm sưng, đau khớp do thấp khớp. Những thứ   chỉ quý mà giá cũng  cao. Em  thể bán cho nhà thuốc hoặc  thu mua, kiếm  kha khá."
Trương Mỹ Phượng tròn mắt.
"Thật ? Những thứ  mà cũng bán  tiền ?"
"Thật đấy." Tần Chiêu Chiêu . Cô   giải thích thêm cũng  chắc cô  hiểu hết.
"Thôi nào, ngoài trời nóng lắm,  nhà  ."
Trương Mỹ Phượng lắc đầu:
"Không cần . Chị    núi  một vị thần y  giỏi, định đưa con trai lên khám bệnh. Chị qua rủ em  cùng."
Nghe đến "thần y  núi", Tần Chiêu Chiêu lập tức hứng thú. Dù  cô cũng   việc gì , đây  là cơ hội  để  ngoài giải khuây.
"Được thôi,  ngay bây giờ ?"
"Ừ, nếu em rảnh thì  luôn."
Hai  cùng  rời khỏi nhà,  về phía ngọn núi nơi  vị thần y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/87.html.]
Dọc đường, Trương Mỹ Phượng bỗng  tủm tỉm,  với giọng đầy ẩn ý:
"Sáng nay, lúc tiễn chồng  , chị gặp doanh trưởng Lục nhà em. Em đoán xem    gì với chị?"
Tần Chiêu Chiêu nhíu mày. Cô  nghĩ  Lục Trầm sẽ  gì với Trương Mỹ Phượng, trong lòng  chút tò mò:
"Anh   gì ?"
"Anh  bảo em ở đây   nhiều bạn bè, sợ em một  trong nhà sẽ buồn, nên nhờ chị thường xuyên qua chơi với em. Em xem, bây giờ    quan tâm đến em  đấy."
Tần Chiêu Chiêu  xong  hề cảm kích.
Quan tâm ư? Chỉ là một màn diễn thôi! Có cần thiết  tỏ vẻ  mặt  khác ?
Cô nhếch môi  nhạt:
"Chị , em chẳng cần . Nói thật với chị, em  đồng ý ly hôn với Lục Trầm . Đơn ly hôn cũng     nộp lên, chỉ chờ  kết quả là em ký ngay. Chị cũng  chuyện của bọn em , chị còn nghĩ   thực sự quan tâm đến em ?"
Trương Mỹ Phượng sững sờ,  tin nổi  tai :
"Không thể nào? Hai  thực sự định ly hôn ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, vẻ mặt bình thản.
"Trước đây chẳng  em  chịu đồng ý ? Sao bây giờ   đổi?"
Tần Chiêu Chiêu mỉm  nhạt:
"Lục Trầm   tình cảm với em. Dù em  cố gắng thế nào cũng  thể  đổi  điều đó. Cứ tiếp tục ở bên  chỉ  cả hai thêm mệt mỏi. Chi bằng buông tay để   tìm    yêu, còn em cũng  giải thoát."