Thiết Quân chậc một tiếng,  xuống ghế: “Con   từ đầu là đừng   thế . Đã đưa tiền cho   thì   đòi  ? Mọi  cứ cố chấp, giờ thì  , chẳng những  lấy  tiền mà còn  ông già đuổi khỏi nhà. Bây giờ ông   gửi tiền, cũng chẳng cho ở. Nhỡ  ông  kiện  tòa,  cũng chẳng  gì .”
Nghe con   lời trách móc, bà  tức đến nghiến răng: “Nói nhiều như thế,  rốt cuộc con  cách gì ?”
Mộng Vân Thường
Thiết Quân gãi đầu, hờ hững đáp: “Giờ chỉ còn cách để ông  thuê nhà cho , sẵn tiện bảo ông  trả luôn tiền thuê nửa năm. Xong xuôi thì dọn , ở đây chỉ  thiệt thòi, chẳng  lợi lộc gì.”
“Không ! Mẹ  đồng ý!” Bà  đập bàn, giọng đầy tức tối. “Mẹ sống ở đây mười mấy năm trời, từ lâu  coi đây là nhà ! Bao năm qua,  bươn chải chăm lo cho con ông , giờ bọn họ  đuổi   đường? Mẹ  cam lòng!”
Thiết Quân ngả    ghế, chậm rãi hỏi: “Vậy   xem,   ?”
Bà  trừng mắt: “Mẹ hỏi con, con  hỏi ngược  ?”
“Vậy thì con chịu thôi, con chẳng  cách nào cả.”
Xuân Lan  chồng   lý, liền lên tiếng: “Mẹ , bố chỉ nghĩ cho con trai ruột của ông  thôi. Bây giờ  bỏ tiền,  bỏ sức mà còn bắt  nuôi ông . Ở  đây,  chỉ  thiệt. Theo con thấy, cứ  lời  Thiết Quân .”
“Con cũng nghĩ  ?”
Xuân Hoa bất đắc dĩ đáp: “Chứ còn cách nào khác ?”
Bà  im lặng một lát  chậm rãi : “Mẹ  cách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/882.html.]
Xuân Hoa và Thiết Quân chẳng buồn để tâm, đến nước  thì bà  còn  cách gì  nữa.  vì tò mò, Xuân Hoa vẫn hỏi: “Cách gì  ?”
Bà   nhạt: “Không  ông   sẽ thuê nhà cho  ở nửa năm ? Thế thì cứ để ông  thuê . Sau khi thuê xong, hai đứa dọn , còn  sẽ ở  nhà cũ. Mẹ  tin ông   để  c.h.ế.t đói. Như  các con cũng chẳng cần bỏ tiền  nuôi  với lão già đó nữa.”
Xuân Hoa  do dự: “ như thế thì bọn con ai trông con nhỏ đây? Cả hai đều    mà.”
Bà  liếc con dâu một cái: “Hai đứa cứ yên tâm  ,  sẽ mang lũ trẻ về đây trông. Đến tối tan ,   đưa chúng về cho các con.”
Thiết Quân  , vẻ mặt  yên tâm: “Liệu     ?”
Bà   nhạt, giọng đầy tự tin: “Có gì mà  ? Mẹ sống với lão già  bao nhiêu năm, còn  hiểu tính ông  ? Đợi đến lúc lấy  tiền dưỡng già của ông ,  sẽ đưa cho các con.”
Nghe xong, Xuân Hoa lập tức vui mừng: “Vẫn là   nhất, chuyện gì cũng nghĩ cho bọn con. Mẹ cứ yên tâm,   khi  già, con và Thiết Quân nhất định sẽ hiếu thảo với .”
Bà   sảng khoái, ôm hai đứa cháu  lòng, giọng đầy yêu chiều: “Nghe ? Sau  nếu  các con quên lời thì nhớ  bênh vực bà nội đấy.”
Xuân Hoa  thích kiểu  , cau mày nhắc nhở: “Mẹ,  đừng  như  với bọn trẻ. Chẳng lẽ   tin con ?”
Bà   ha ha: “Tất nhiên là  tin con ,  chỉ đùa thôi.”
Xuân Hoa lắc đầu: “Sau   đừng đùa kiểu  nữa,   cho bọn trẻ .”